"Sau đó tôi đi về hướng Đông. Khi đó tôi cho rằng có lẽ là do phương hướng tôi đang ở có nguy hiểm, phía Đông an toàn, cho nên vì sự sống, tôi phải đến đó. Kết quả là tôi gặp được bộ lạc.
Giác Địch bỗng nhiên biến trở về, cũng ngồi bệt trên cát đối diện với cô, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc: "Nhưng sau khi tôi đến bộ lạc rồi tôi vẫn còn cảm giác đó."
Cho nên hắn đi tiếp.
Đi mãi, kết quả là bị chặn lại bởi hồ nước mặn này.
Trong sinh mệnh của hắn chưa từng nhìn thấy cái hồ nào lớn như vậy. Nó quá lạ lẫm, khiến cho hắn chần chừ. Mà quả thật hắn chần chừ không sai. Sau vài lần tự mình thử bơi ra ngoài, hắn phát hiện nếu cứ như vậy mình sẽ chết. Dự ngôn khiến hắn từ bỏ, phải bơi vào.
Nhưng cảm giác kia vẫn không ngừng thôi thúc hắn, nói cho hắn biết bên ngoài hồ nước kia có gì đó đang kêu gọi hắn tìm kiếm.
"Cho nên mỗi ngày tôi đều đến đây đi dạo một vòng."
Giác Địch trân trọng chạm vào bờ vai gầy của cô, không dám mạnh tay, sợ tổn thương nó: "Dần dần tôi cho rằng, có lẽ thứ tôi đang tìm kiếm là một thứ gì đó có hình thù nhất định. Có thể nếu tiếp tục tới đây, tôi có thể gặp được nó."
"Sau đó tôi gặp được em."
Vương Ly trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt quái nhân không thể xem là bình thường như những nam nhân cô từng thấy. Cho dù là thú nhân trong bộ lạc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592520/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.