Vương Ly có chút phiền rũ lòng mắt giậm giậm chân.
Giác Địch vốn đã chẳng đặt Đồ Khải vào mắt, nhìn thấy cô làm ra hành động này lại tưởng cô mỏi chân.
Cũng không thể trách hắn, ai bảo Vương Ly đứng trong đám trai tráng giống cái liền trở nên yếu ớt không chịu nổi, còn mềm mại dễ bị tổn thương.
Cho nên hắn gần như phản xạ có điều kiện nhỏ nhẹ hỏi han: "Mỏi chân rồi sao, tôi mang em."
Vương Ly còn chưa nói gì Đồ Khải đã chen tới: "Vương Ly còn cần ngươi tới sao? Mau tránh ra đi!"
Đồ Khải lúc ở hình người cũng không yếu thế hơn Giác Địch chút nào, ngược lại còn có chút đô con do nguyên nhân thú hình. Cố tình bình thường hắn cứ thích dùng hình thú để khinh bỉ Giác Địch. Hắn vừa nói vừa mang theo đao to gió lớn lao tới, không chút khách khí muốn đem Giác Địch đẩy ra.
Giác Địch có thể đánh không lại hắn, nhưng sao có thể để hắn gần người?
Nhưng trong chớp mắt đó trong lòng hắn xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, sau khi im lặng rũ mắt nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Vương Ly một cái, hắn lặng lẽ tránh đi.
Dáng vẻ cam chịu kia lại khiến người lắc đầu. Chưa đánh mà rút lui đó là điều tối kỵ của thú nhân. Vài thú nhân không khỏi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Đổi lại là Đồ Khải hắn đã nổi điên mà xông lên quyết đấu rồi, cố tình Giác Địch lại như đã chai lỳ. So với thú nhân vô cùng trực tiếp, Giác Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592496/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.