ĐỒ NGỐC! CHỊ KHÔNG GHÉT EM! Chị chỉ sở em gặp nguy hiểm thôi –tôi gào lên khiến con bé khựng lại.
Chị thấy em vui vẻ khi ở gần khăn đỏ chị thấy em hạnh phúc khi ở gần con bé còn ở bên chị thì sao? Em luôn gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác –tôi nói tiếp nước mắt không biết từ bao giờ đã chảy ra.
Nhưng đó là em tự nguyện, em không sợ mọi nguy hiểm vì em biết dù có nguy hiểm thế nào thì chị vẫn sẽ cứu em –ki ki mỉn cười quay lại.
Chị hiểu rồi –tôi cúi gằm mặt xuống rồi ngẩng lên –chào mừng em trở lại.
Chị Ngọc –ki ki vui mừng nhảy vào lòng tôi, thôi kệ đi sao tôi cứ phải suy nghĩ nhiều nhỉ! Đó là quyền của ki ki mà!
Sàng hôm sau khi tôi đang say giấc ngủ bỗng cảm thấy nhói nhói ở hai bên má.
Vua ngủ nướng dậy điiiii –Nhung tức giận hét vào tai tôi.
Ối mẹ ơi! –tôi liền bật dậy kêu lên thì ra là nhỏ véo mà tôi đau dễ sợ.
Đi thôi ki ki và khăn đỏ đi mất rồi –Nhung thở dài lên tiếng.
Nhưng ta đi đâu mới được chứ? –tôi vừa xoa hai bên má vừa nói.
Ta sẽ đi thuyết phục bọn du côn đến cứu khăn đỏ theo như tớ biết thì bọn chúng từng là thợ săn đó –Nhung liền giải thích.
Vậy tốt quá rồi mau đi thôi –tôi gật gù.
Yaaaa xem môn chạy vô địch của ta đây –Nhung nói rồi lôi tôi đi.
Nè chân tớ đã lành đâu –tôi gào lên nhưng nhỏ vẫn phóng như bay. Một lúc sau chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-gioi-co-tich/29452/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.