Trời ơi! Ai lại cho thú vật ăn cùng bàn bao giờ?! –tôi liền gắt lên khi thấy ki ki đang ngồi ăn.
Cậu sao vậy Ngọc? –Nhung ngạc nhiên nhìn tôi.
Ki ki chúng ta đi chỗ khác ăn thôi –khăn đỏ mỉn cười lại gần ki ki rồi liếc tôi một cái
Nhưng chị Ngọc… -con bé chần chừ nhìn tôi như muốn cầu xin tôi níu giữ con bé lại nhưng…Chị không thể!
Ta đi thôi kệ cô ta –khăn đỏ thở dài kéo ki ki đi ngồi chỗ khác vừa nói chuyện vừ cười đùa.
Cậu thật là –Nhung chán nản nhìn tôi.
Tớ biết –tôi cười buồn bã không biết từ bao giờ nước mắt đã rơi trên khuôn mặt. Và ngày hôm đó tôi gắt gỏng với ki ki bao nhiêu là con bé chơi với khăn đỏ bấy nhiêu, tuyệt thật! Có lẽ bây giờ ki ki đã ghét tôi rồi đó…ha…ha.
Cậu hơi quá rồi đấy –Nhung cau mày nhìn tôi.
Không sao đâu! –tôi cố gượng cười mặc cho lòng lúc này đang gào thét vì đau đớn.
Đừng làm vậy nữa người tổn thương sẽ là cậu đó –Nhung lo lắng nhắc nhở tôi nhưng tôi nào có nghe, tôi sẽ không làm tổn thương ai nữa đâu.
Tớ ổn mà –tôi gật đầu còn Nhung thì thở dài đi vào trong phòng tắm. Chợt có cái gì đó giật giật áo tôi khiến tôi ngcj nhiên quay lại.
Trang –tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ, nhỏ dậy từ bao giờ nhỉ?
Cậu…có bao giờ…nghĩ…ki ki làm vậy…vì cậu…không? –nhỏ thều thào lên tiếng khiến tôi lặng người.
Chính vì vậy tớ không muốn ai lo cho tớ nữa như vậy quá đủ rồi –sau một hồi im lặng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-gioi-co-tich/29450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.