Chương trước
Chương sau
Vương thị đi đến trước mặt Trần Tiêu, nhìn y một cách đầy bất mãn.
'' Trần Tiêu, lần trước đúng thật là lỗi của Thoa nhi nhưng nó đã biết lỗi, thời gian qua nó tự nhốt mình trong phòng để kiểm điểm, Thoa nhi chỉ là một cô nương thì làm sao có thể ác độc như thế sai người giết ngươi. Ngươi đừng oán hận chuyện lần trước mà vu oan giá họa cho Thoa nhi nhà ta, ngươi đang mang thai, thiết nghĩ nên tích phước đức cho con của ngươi đi. Đừng để bản thân gây họa người chịu tội lại là con ngươi.''
Trần Tiêu nhếch môi, có phần lạnh lẽo nói: '' Vương phu nhân đây là đang uy hiếp ta sao?''
'' Điều ta nói là sự thật, không có chứng cứ ngươi đừng nói năng hàm hồ.''
'' Ta đương nhiên biết không bằng không chứng thì không thể buộc tội cô ta.'' Trần Tiêu nói một nửa sau đó chỉ vào Vương Bảo Thoa, quay qua hỏi đám ăn mày:
'' Các ngươi chắc chắn người sai khiến các ngươi giết ta là cô ta?''
Đám ăn mày không cần suy nghĩ liền gật đầu.
'' Bọn ta chắc chắn.''
Không đợi Trần Tiêu nói tiếp Vương thị chen ngang: '' Đây là bằng chứng mà ngươi nói đấy sao? Chỉ bằng một lời nói của gã này mà muốn buộc tội nữ nhi nhà ta. Quan đại nhân cũng không tự tin như ngươi đâu.''
'' Vương phu nhân đây không cần phải gấp gáp như thế, ta còn chưa hỏi xong mà.'' Trần Tiêu quay qua tiếp tục hỏi đám ăn mày: '' Các ngươi có nhớ y phục, trang sức mà cô ta mang trên người vào ngày đó không?''
Vương Bảo Thoa bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ả mím môi nhìn đám ăn mày.
Câu hỏi của Trần Tiêu đã đánh động đến đám ăn mày, bọn chúng lúc này mới sực tỉnh, cả bọn liền trao đổi to nhỏ với nhau sau đó có một gã liền trả lời.
'' Cô nương đó mặc một thân hồng y, tay áo có thêu cánh nhạn, về phần trang sức thì chúng ta chỉ nhớ cổ tay cô ta có đeo một vòng ngọc phỉ thúy, đặc biệt là chúng ta nhớ rất rõ hà bao của cô ta có thêu một đóa mẫu đơn.''
'' Ngươi nói bậy.''
Tâm Vương thị chợt lạnh, những thứ tên ăn mày này nói trùng hợp là con bà đều có, bà chợt nhớ có một hôm Vương Bảo Thoa từ ngoài trở về, bà hỏi thì cô nói đi dạo xung quanh, y phục cô mặc hôm đó là màu hồng thêu cánh nhạn, sao có thể?
Xem phản ứng của mẫu thân, Vương Phúc Đức biết là không xong rồi. Hắn ta cắn răng oán hận nhìn Vương Bảo Thoa. Công danh, tiền tài của hắn.
Không riêng Vương Phúc Đức, mọi người nơi đây thấy phản ứng của Vương thị cũng đại khái đoán được đáp án. Cả bọn đều không dám tin nhìn Vương Bảo Thoa.
Trần trưởng thôn gọi một thôn phụ đến, nhờ bà kiểm tra xem trên người Vương Bảo Thoa có vòng ngọc phỉ thúy cùng hà bao thêu hoa không?
Thôn phụ vâng một tiếng bước đến kiểm tra, Vương thị không cho liền xô bà ra bảo vệ Vương Bảo Thoa phía sau, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Trần trưởng thôn.
'' Trưởng thôn, ngài làm vậy là ý gì? Ngài cho rằng con ta là thủ phạm?''
Hiểu được tâm trạng hiện giờ của Vương thị, Trần trưởng thôn cũng không trách cứ bà ta, ông nhẹ giọng khuyên can.
'' Muốn chứng thực cho Vương Bảo Thoa vô tội, chỉ còn cách này. Vương thị, cô đừng náo loạn, cô không tò mò tại sao đám ăn mày này không chỉ người khác mà chỉ một mực đinh ninh là Vương Bảo Thoa sai khiến chúng, nếu đến quan phủ, đại nhân cũng sẽ làm giống như ta nhưng sẽ không nhân nhượng cô. Tránh qua một bên để Lưu đại nương kiểm tra.''
'' Không cần kiểm tra nữa, là ta.'' Vương Bảo Thoa vòng qua Vương thị, giơ cổ tay mang vòng ngọc phỉ thúy lên, vì ban nãy móng tay cứa vào lòng bàn tay nên khi giơ tay lên cao máu liền chảy xuống dính vào vòng ngọc. Phỉ thúy vốn trong sáng, xinh đẹp cứ thế bị nhuộm máu tươi.
Xong rồi, tất cả xong rồi, Vương Phúc Đức ngã ngồi ra đất, mặt nghệch ra. Vương Siêu muốn đỡ hắn đứng dậy liền bị hắn xô ra.
'' Xong rồi, tất cả xong rồi.''
Hắn như người mất hồn cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Sân lúa đầy người, mọi người đều ngạc nhiên vì Vương Bảo Thoa lại chủ động nhận tội. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Vương thị ngã ra sau, được Vương Đại Tài nhanh tay đỡ lấy.
Mặc dù rất muốn Vương Bảo Thoa nhận được trừng phạt thích đáng nhưng khi cô ta thật sự đầu thú thì Trần Tiêu không vui vẻ như những gì đã nghĩ, nói ra thật buồn cười nhỉ! Y lại cảm thấy cô ta đáng thương.
Ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, thương hại, ha ha ha, Vương Bảo Thoa cô khi nào lại thảm hại như vậy. Nước mắt không tự chủ chảy xuống, cô ta tuyệt vọng nhắm mắt, không muốn nhìn thấy sự thương hại của đám người kia. Phải là cô đứng trên cao, thương hại, chán ghét người khác, không chấp nhận chuyện cô lại đứng phía dưới nhận lấy sự bố thí của đám người này.
'' Ta không hối hận khi sai người giết ngươi.''
Vương Bảo Thoa nhìn Trần Tiêu, giọng đầy hận thù, dường như cô ta hơi mất khống chế.
'' Đáng tiếc ta lại không may mắn, lúc nào bên cạnh ngươi cũng có tên Vương Đại Tĩnh bảo vệ mới khiến ta thất thủ. Tại sao lúc nào bên cạnh ngươi cũng có nhiều người hết lòng bảo vệ ngươi? Đối tốt với ngươi.
Còn ta thì sao? Đám người đó chỉ mê đắm sắc đẹp của ta, mấy ai lại thật lòng đối tốt với ta. Đinh Vũ Hàn, hắn ta cũng vậy. Nhan sắc của ta chỉ hấp dẫn, mê đắm hắn nhất thời, khi những cảm xúc thăng hoa qua đi, hắn lại chán ghét ta, hắn đi tìm tiểu tình nhân chết tiệt của hắn. Hắn không để ý tới cảm nhận của ta, ha ha ha. Nam nhân trên đời đều chết tiệt như nhau. Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta thật lòng yêu hắn mà hắn lại tàn nhẫn với ta như thế. Hắn đòi hưu ta để cưới ả tiện nhân đó.''
Vương Bảo Thoa điên cuồng cười, sự đau khổ, tủi thân khi bị phu quân ruồng bỏ, sự nhục nhã khi nhận sự thương hại của đám người này. Sự điên cuồng, oán hận hòa lẫn với nước mắt đau khổ.
'' Nhị tỷ.'' Vương Siêu bật khóc, nhị tỷ tự tin, kiêu ngạo của y đã biến mất, thay vào đó là một Vương Bảo Thoa đầy hận thù cùng đau khổ, y không biết thời gian qua nhị tỷ đã trải qua những chuyện như thế.
Nhìn Vương Bảo Thoa như thế, mọi người có phần cảm thấy cô ta đáng thương.
'' Đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn ta, cút đi, chỉ có ta được phép, các người không được, không được. Cút đi, cút hết đi.'' Ả điên cuồng quát lớn, thậm chí còn muốn đánh người.
Trần trưởng thôn thở dài, ra hiệu cho Trần Văn Khang bắt người lại nhưng Vương Bảo Thoa lại vùng vẫy, phản kháng, dù sao Vương Bảo Thoa cũng là nữ nhân, nam nữ khác biệt Trần Văn Khang không thể tùy tiện động vào người cô ta, Vương Bảo Thoa đột ngột rút châm cài trên đầu xuống đâm vào ngực.
Vì hành động của Vương Bảo Thoa quá bất ngờ, Trần Văn Khang phản ứng không kịp. Mọi người thấy hành động của cô ta đều kinh hô ra tiếng.
'' Nhị tỷ/Thoa nhi.''
Vương Siêu hoảng hốt lao ra. Vương Đại Tài đưa Vương thị cho một vị đại thẩm nhờ bà chăm sóc hộ, ông gấp gáp chạy đến cạnh Vương Bảo Thoa.
Trần Tiêu nhìn một màn Vương Bảo Thoa tự đâm mình, tâm tình phức tạp, không ngờ Vương Bảo Thoa sẽ tàn nhẫn với cơ thể của cô như vậy.
Chỗ ngực của Vương Bảo Thoa máu chảy ra không ngừng. Vương Siêu vừa khóc vừa cố gắng bụm lại chỗ vết thương nhưng đều vô vụng, máu đỏ thấm ướt tay y.
'' Nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ đừng chết mà.'' Giọng Vương Siêu đầy run rẩy cùng sợ hãi, y nói không thành tiếng.
Hai tay Vương Đại Tài run rẩy không ngừng, nhìn con gái bảo bối thoi thót trên đất ông không biết nên làm gì, chỉ biết ngồi đấy rơi lệ.
'' Tránh qua một bên, để lão xem xem.'' Trần đại phu ngồi xuống bắt mạch cho Vương Bảo Thoa.
'' Trần đại phu, Trần đại phu, tất cả là lỗi của ta, Trần đại phu, ta van cầu ngài cứu con gái của ta, ta van cầu ngài.'' Nhìn Trần đại phu, Vương Đại Tài như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, giọng đầy van xin.
Đặt tay Vương Bảo Thoa xuống, Trần đại phu lại kiểm tra vết thương, ông thở dài lắc đầu: '' Một nhát ngay tim, dù là hoa đà tái thế cũng khó lòng cứu chữa. Lão phu đã cố gắng hết sức.'' Ông ôm thùng thuốc đứng dậy.
Cọng rơm cứu mạng đã đứt, Vương Đại Tài trực tiếp ngã ngồi ra sau. Sao lại như vậy? Vương gia tạo nghiệt gì để ông phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
'' Nhị tỷ.'' Vương Siêu khóc không thành tiếng. Nhị tỷ của y sắp rời y rồi.
Mây thật trắng, hai mắt Vương Bảo Thoa nhìn thẳng trời cao, tất cả đã kết thúc rồi, cô không phải làm gia đình đau khổ nữa, không phải nhận sự thương hại cùng chế giễu của thôn dân, không phải thức trắng đêm nhớ phu quân, không phải đếm từng ngày đợi phu quân đến đón, không phải hận Trần Tiêu nữa. Kết thúc rồi. Khi cận kề cái chết cô mới nhận ra, bầu trời thật rộng, thật sự rất rộng.
Vương Bảo Thoa nghiêng đầu nhìn Vương thị ở xa, lại nhìn Vương Đại Tài đau khổ một bên, cô nhìn đến đệ đệ cô hết mực yêu thương đang thẫn thờ ngồi trong đám đông, đối với hành động tự tìm đường chết của cô hắn không phản ứng lấy một tí, thật trớ trêu thay người cô luôn không thích gần gũi lại là người rơi lệ, không muốn cô rời đi. Vương Bảo Thoa khó khăn hít thở, cơn đau xé tim đang ăn mòn sự sống của cô.
'' Đi...'' Vương Bảo Thoa thều thào muốn nói gì đó với Vương Siêu.
'' Nhị tỷ, tỷ nói gì, đệ nghe đây, nhị tỷ.'' Vương Siêu cúi thấp xuống, đưa tai lại gần miệng cô.
'' Rời....thôn...''
Nói được hai chữ đó đã lấy đi toàn bộ hơi sức của cô. Vương Bảo Thoa dồn dập hít thở, không khí cứ như nén lại cô không thở được nữa.
Vương Bảo Thoa cứ vậy buông tay với thế giới này.
'' Nhị tỷ, đừng mà, nhị tỷ.''
Tiếng gào khóc của Vương Siêu vang vọng cả thôn Sơn Hà.
Đời người vô thường, phút trước còn đứng trước mặt chúng ta nhưng chỉ mới chớp mắt lại âm dương cách biệt. Nói cho cùng lòng tự tôn của Vương Bảo Thoa quá cao, cô ta không chấp nhận bản thân trở thành trò cười, nhận sự thương hại của người khác. Chính lòng tự tôn cùng thù hận đã đẩy Vương Bảo Thoa tới vực thẳm đen tối.
Chuyện đó cứ như vậy kết thúc, đám ăn mày bị Trần trưởng thôn dẫn đến quan phủ bị đày khổ sai. Sau tang lễ của Vương Bảo Thoa, cả nhà Vương gia cũng chuyển đi nơi khác sinh sống. Trước khi đi Vương Siêu có ghé qua nhà hai người, chỉ mới vài ngày không gặp nhưng y đã gầy đi một vòng, thần sắc mệt mỏi cùng tiều tụy, cũng phải y rất thương nhị tỷ của mình.
Trần Tiêu có ý mời y vào nhà uống ly trà nhưng Vương Siêu từ chối, y cúi đầu giọng đầy thành khẩn xin lỗi thay cho Vương Bảo Thoa.
'' Nhị tỷ đệ làm nhiều chuyện sai trái, đệ thay mặt nhị tỷ mong đại tẩu phu cùng đại ca có thể tha thứ cho nhị tỷ.''
Khi còn sống mặc kệ cô ta làm bao nhiêu điều gian ác nhưng người cũng đã mất, có hận đi nữa cũng đâu ích lợi gì. Nên biết thù hận chỉ khiến con người ta trở nên xấu xí. Trần Tiêu cũng không làm khó Vương Siêu.
'' Ngươi về đi, chuyện đã qua cứ để cho qua, nếu sống mà cứ oán hận một người không phải rất mệt mỏi sao?''
Vương Siêu ngẩng đầu nhìn y, giọng đầy mừng rỡ.
'' Đại tẩu phu tha thứ cho nhị tỷ sao? Đệ đa tạ đại tẩu phu.''
'' Sao này ngươi có dự tính gì không?'' Trần Tiêu cười hỏi.
'' Lần này đệ đến đây thứ nhất là để tạ tội thay nhị tỷ, thứ hai là để tạm biệt đại tẩu phu cùng đại ca, cả nhà đệ sẽ dọn đi nơi khác sống, nơi đây có quá nhiều kí ức đau buồn, đến nơi khác sống sẽ tốt hơn.''
'' Đi đường bình an.''
'' Đa tạ đại tẩu phu, cũng trễ rồi đệ phải đi đây, đại tẩu phu chuyển lời cho đại ca giúp đệ nhé!''
'' Ừ, một lát Tĩnh ca trở về ta sẽ chuyển lời lại.''
Vương Siêu cười với y một cái sau đó liền chạy đi. Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Vương Siêu nữa, Trần Tiêu mới đóng cổng quay vào phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.