Chương trước
Chương sau
Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng đặt Trần Tiêu xuống giường, đắp kĩ chăn cho y.
Khi ngủ Trần Tiêu trong rất ngoan khác hẳn lúc tỉnh. Vương Đại Tĩnh xoa nhẹ mặt y liền đứng dậy ra ngoài.
Bên ngoài ba người Trần đại phu vẫn chưa rời đi.
'' Tiêu Tiêu ngủ rất an ổn, mọi người cũng vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi'' Vương Đại Tĩnh nói.
'' Cũng được, vậy mai ta lại đến kiểm tra cho Trần Tiêu, đây là một ít thuốc bột trị thương trước khi ngủ nhớ thoa thuốc.'' Trần đại phu đưa Vương Đại Tĩnh một bình sứ nhỏ.
''Tiểu Hàn, tiểu tử họ Vu cũng bị thương không nhẹ, con theo hắn về nhà chuẩn bị ít thuốc cho hắn đi, Đô Đô vẫn chưa biết chuyện, thu xếp xong xuôi hãy đến chỗ ta đón nhóc''
'' Đa tạ Trần thúc'' Vu Hoài Minh nói.
Trần đại phu phắt phắt tay mang theo hòm thuốc rời đi. Vương Đại Tĩnh tiễn ông, lại tiễn Vu Hoài Minh cùng Trần Hàn mới quay vào nhà.
Vào xem Trần Tiêu lần nữa mới yên tâm xuống bếp nấu chút cháo cùng đun thuốc an thai.
Đặt bát cháo cùng thuốc vào khay, Vương Đại Tĩnh mang khay vào phòng ngủ.
'' Tiêu Tiêu, tỉnh dậy, ăn chút cháo hãy ngủ tiếp, đệ vẫn chưa ăn gì''
Trần Tiêu nhăn nhăn mày, mở mắt.
'' Về đến nhà rồi sao?''
'' Ừ, nào cẩn thận'' Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng đỡ Trần Tiêu dựa lưng vào gối.
'' Huynh nấu chút cháo gà, đệ ăn một ít rồi ngủ tiếp''
Vương Đại Tĩnh mút một muỗng cháo thổi nguội đưa đến miệng Trần Tiêu, Trần Tiêu há miệng ăn cứ thế một bát cháo đều bị y ăn hết.
'' Cẩn thận nóng'' Vương Đại Tĩnh đưa bát thuốc qua.
Mùi thuốc kinh khủng cùng màu đen kinh dị, vừa ngửi Trần Tiêu đã muốn nôn hết cả cháo ra.
Trần Tiêu nín thở, cắn răng đưa bát thuốc lên miệng.
'' Ha, đắng chết ta rồi'' Trần Tiêu thở ra một hơi, le lưỡi, mùi vị đắng nghét của thuốc đông y đọng lại khắp miệng, bỗng nhiên trong miệng có thêm một quả mơ ngào đường.
'' Biết đệ sợ đắng nên huynh đã mua rất nhiều mức mơ, thế nào bớt đắng chưa?'' Vương Đại Tĩnh cười nói.
Trần Tiêu gật đầu.
'' Được rồi đệ mau nằm xuống nghỉ ngơi, Trần thúc căn dặn không được để đệ ngồi quá lâu.'' Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng đỡ Trần Tiêu nằm xuống.
Trần Tiêu nhăn mặt: '' Vừa ăn xong lại nằm sẽ bị mập''
'' Dù đệ mập hay ốm vẫn là phu lang mà ta đau nhất'' Vương Đại Tĩnh ôn nhu nói.
'' Mập lên sẽ xấu lắm đấy, cân nặng tăng lên huynh sẽ không bế nổi ta đâu''
'' Huynh sẽ luyện tập mang đồ nặng, dù đệ nặng thế nào huynh cũng bế nổi''
'' Ha ha, huynh thật biết dỗ ta''
'' Mau ngủ đi, đệ ngủ rồi huynh mới đi sắp xếp đồ đạc'' Vương Đại Tĩnh kéo chăn cho Trần Tiêu.
'' Vết thương của huynh cần thay thuốc, không được để dính nước khi tắm gội, mai ta khỏe hơn ta sẽ giúp huynh xử lý vết thương, thoa thuốc''
'' Ừ, mau ngủ đi''
Trần Tiêu nhắm mắt chỉ một lát đã nặng nề ngủ, Vương Đại Tĩnh mang khay ra ngoài, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, thay thuốc liền lên giường.
Sáng tinh mơ, gà gáy vang dội, thôn Sơn Hà lại bận rộn cho một ngày mới.
Trần gia.
'' An Minh, huynh đi đến sân phơi lúa sao?'' Trần thị hỏi.
Trần An Minh mang tốt giày mới ngẩng đầu trả lời: '' Ừ, huynh đến đó xem xem có giúp được gì cho Trần Tiêu cùng Vương Đại Tĩnh không, muội gần sinh rồi đừng đi lại lung tung, huynh sẽ nhanh chóng trở lại''
Trần thị tiễn Trần An Minh ra cổng vừa quay lại đã gặp Trần lão thái đứng sau lưng.
'' Mẫu thân, người có việc ra ngoài sao?''
Trần lão thái không nói gì mở cổng ra ngoài. Trần thị thở dài đóng cổng. Không biết khi nào mẫu thân mới hồi phục, nàng thà rằng mẫu thân sẽ mắng nàng còn hơn hiện tại, người như thể không phải đang sống mà là đang chịu tội.
Trần lão thái thơ thẩn đi trên đường, có vài người gọi nhưng bà đều không phản ứng.
'' Thật quái, Trần lão thái dạo này bị sao vậy? Ta gọi mà bà ta chẳng thèm phản ứng'' Một phụ nhân nghi hoặc nhìn Trần lão thái phía trước.
Phụ nhân bên cạnh chặc lưỡi, bát quái nói: '' Ngươi không biết sao? Có người nói Trần lão thái bị điên rồi. Ngươi tránh xa ra lỡ đâu bà ta phát điên bay lại cắn ngươi''
'' Đáng sợ vậy sao?'' Phụ nhân nọ bị dọa, bà ta gật đầu liên tục, kéo phụ nhân kia đi đường vòng.
'' Đồ của ta, An Đức nhờ ta giữ đồ, ta làm mất rồi, ta phải đi tìm'' Trần lão thái một mình lẩm bẩm trên đường.
Tại sân phơi lúa, thôn dân lại được một phen náo nhiệt bát quái. Chuyện nhóm người Vương Đại Tĩnh bị một đám ăn mày chặn đường đòi giết làm bọn họ chấn động. Ai cũng muốn nghe xem sự việc cụ thể thế nào nên sáng nay đều bỏ qua việc đồng ánh tụ lại sân lúa.
Trần Văn Khang cùng Trần An Minh và một vài trai tráng dẫn đám ăn mày ra, bọn chúng người nào người nấy đều ủ rũ.
Có mấy phụ nhân chuẩn bị rau thối bọn chúng vừa xuất hiện liền bị ném cho một thân đầy rau thối.
'' Được rồi, mọi người bình tĩnh, chúng ta còn phải đưa chúng lên quan, không thể để chúng đầy mùi thôi thối được'' Trần Văn Khang đứng ra xoa dịu cơn tức giận của mọi người.
Đúng lúc này Trần trưởng thôn cùng một vài tộc thúc uy vọng đi đến, thôn dân liền nén cơn giận đứng qua một bên.
'' Đáng lý phải ném cho chúng một thân thối quắc, con không có trứng gà thối nếu có con sẽ ném cho chúng thối chết'' Trần Hàn tức giận mắng.
'' Phụ thân, sao đại ca ca lại tức giận như vậy ạ?'' Đô Đô khó hiểu hỏi Vu Hoài Minh.
Vu Hoài Minh xoa đầu bé: '' Đó là người xấu, làm việc xấu sẽ bị người mắng và ném rau thối''
Đô Đô nhăn mày bụm mũi: '' Đô Đô không làm người xấu, rau thối thối''
Vu Hoài Minh bật cười xoa đầu bé. Trần Hàn nghe nhóc nói cũng bật cười theo.
'' Đô Đô phải làm bé ngoan có biết không, làm người xấu sẽ bị đại ca ca mắng đấy, đại ca ca còn ném trứng thối nữa''
Đô Đô ôm chân y cười khanh khách: '' Đô Đô bé ngoan''
'' Ừ '' Trần Hàn bẹo má nhóc.
'' Vương đại ca không đến sao?'' Trần Hàn nhìn dáo dát tìm người.
'' Chắc không, Trần Tiêu bị động thai cần có người chăm sóc, có chúng ta ở đây là được, kết thúc chúng ta đến nhà nói kết quả cho huynh ấy biết là được'' Vu Hoài Minh nói.
Trần Hàn gật đầu: '' Gia gia đã đến kiểm tra cho Trần Tiêu, nhất định họ sẽ nhanh chóng khỏe lên''
'' Ừ '' Vu Hoài Minh cũng gật đầu.
Trong lúc Trần trưởng thôn cùng mấy vị tộc thúc thương lượng biện pháp giải quyết thì Trần đại phu đã đến sân lúa, Trần Hàn chạy ra đón ông.
'' Gia gia, Trần Tiêu cùng Vương đại ca thế nào?''
Trần đại phu lau mồ hôi trên trán:
'' Trần Tiêu đã khá hơn nghỉ ngơi vài ngày là ổn, vết thương của Vương Đại Tĩnh cũng khá lên, tóm lại con đừng lo lắng, phu phu hai người họ đều ổn''
'' May quá, đúng rồi gia gia, một lát kết thúc người cũng bắt mạch cho Vu đại ca luôn đi, mặc dù huynh ấy bị thương ngoài da nhưng con không yên tâm lắm'' Trần Hàn lo lắng nói.
'' Con đó, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt'' Trần đại phu giả vờ trách mắng.
Trần Hàn làm mặt quỷ với ông sau đó dẫn ông đến chỗ Vu Hoài Minh.
'' Trần thúc, hai người Vương huynh ổn chứ?'' Vu Hoài Minh hỏi.
Trần đại phu gật đầu, đưa hòm thuốc cho Trần Hàn, ông uể oải đấm đấm bả vai.
'' Đừng lo lắng, phu phu hai người họ đã khá hơn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, còn tiểu tử ngươi lát nữa để lão phu kiểm tra một chút nếu không lại có người lén lút đau lòng cho ngươi, lại lén lút oán giận, trừng mắt lão phu'' Trần đại phu thổi râu mép ám chỉ ai đó.
Bị ông vạch trần Trần Hàn liền trừng mắt ông sau đó lại bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Vu Hoài Minh, y ngại ngùng cười cười.
Bên kia Trần trưởng thôn cùng mấy vị tộc thúc đã thương lượng xong.
'' Ta và mấy vị tộc thúc đã thượng lượng biện pháp giải quyết, thống nhất sẽ đưa người đến quan phủ cho quan lão gia xử trí nhưng trước hết ta sẽ tra xét rõ nguyên do đám người này sao lại tấn công nhóm người Vương Đại Tĩnh'' Trần trưởng thôn nói.
Trần trưởng thôn đi lại phía trước đám ăn mày đang bị trói, Trần Văn Khang tháo bịt miệng cho một tên.
'' Các ngươi có thù oán gì với bốn người họ, lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Trong đó còn có hai song nhi vô tội, các ngươi lại mất hết nhân tính muốn lấy mạng họ'' Trần trưởng thôn hỏi.
Tên ăn mày được tháo bịt miệng gã mím môi không lên tiếng. Trần Văn Khang nhíu mày lại tháo bịt miệng cho mấy tên còn lại nhưng chúng đều gục đầu không lên tiếng.
'' Ta hỏi lại lần nữa, tại sao các ngươi muốn lấy mạng của họ?'' Trần trưởng thôn hỏi.
Bọn chúng vẫn không lên tiếng, Vu Hoài Minh nheo mắt, đưa tay Đô Đô cho Trần Hàn liền đi lên trước, nhặt thanh dao trong đống dao găm thu được từ bọn ăn mày.
'' Vu huynh, bình tĩnh'' Trần Văn Khang hết hồn, sợ Vu Hoài Minh nóng tính liền cản hắn lại.
'' Ta rất bình tĩnh, ta chỉ nói với hắn vài câu thôi.''
Vu Hoài Minh ngồi xổm trước một tên ăn mày, tên ăn mày cảnh giác nhìn dao găm trên tay hắn, Vu Hoài Minh làm như không nhìn thấy hành động nho nhỏ của gã, hắn đùa nghịch thanh dao trong tay, đến khi cảm thấy đủ rồi mới dừng lại.
'' Sợ sao? Đừng sợ như thế, trước mặt nhiều người như thế ta có thể làm gì được ngươi?.
Các ngươi vô duyên vô cớ chặn đường bọn ta lại một mực im lặng không nói nguyên do, thôn dân nơi này hiền lành chưa từng thấy máu nhưng ta thì khác. Ngoài chiến trường ta chưa bao giờ nương tay với kẻ địch, không phải ngươi chết thì ta chết, cảm giác chém đầu bọn chúng quả thật rất sảng khoái.
Các ngươi có thể cứng miệng không lên tiếng nhưng ta có biện pháp khiến các ngươi mở miệng.
Có biết hình phạt róc thịt dành cho tù nhân hay không?
Thanh dao găm này rất sắc bén, ta sẽ từng nhát từng nhát cắt vào người các ngươi, cho đến khi các ngươi không chịu nổi đau đớn mà chết đi.''
'' Ta nói ta nói''
Vu Hoài Minh vừa nói xong tên ăn mày đó đã gào lên, gã bị dọa đến mức sắp tè ra quần, gã tin Vu Hoài Minh nói được làm được, lúc giao chiến trong rừng động tác của hắn rất ngoan tuyệt. Ánh mắt của hắn như thú hoang vậy.
Vu Hoài Minh thấy xong chuyện liền trả dao găm lại chỗ cũ.
'' Vu đại ca làm gì mà hay vậy?'' Trần Hàn bái phục nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.