Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu đi bên cạnh, từ lúc ra khỏi Vương gia, Trần Tiêu không nói với hắn một chữ nào. Vương Đại Tĩnh mím môi, ánh mắt ưu sầu, hắn không biết đã làm gì khiến Trần Tiêu giận nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng bầu không khí im lặng cứng ngắc này. 
Ha, còn không biết lỗi à, thấy mình giận cũng không dỗ, Trần Tiêu phồng miệng, trừng mắt Vương Đại Tĩnh, bước chân nhanh hơn để cho Vương Đại Tĩnh một bóng lưng tiêu sái. 
Vương Đại Tĩnh vẻ mặt mờ mịt, vội vàng đuổi theo cũng không quan tâm vết thương sau lưng đang âm ỉ đau. 
Chực nhớ ra gì đó, Trần Tiêu bước chân chậm lại nhưng vẫn bỏ lại Vương Đại Tĩnh sau lưng. 
Người trong thôn được một phen tám chuyện, chuyện của Trần Tiêu lúc sáng đã kinh động toàn thôn, mọi người đều biết, họ chưa tám hết chuyện lúc sáng, giữa trưa đã bắt gặp hai nhân vật chính một chạy một đuổi trên đường. 
Mọi người:??? 
Có nam nhân cợt nhã: '' Vương Đại Tĩnh, đuổi theo tức phụ à'' 
Những người nghe thấy phá lên cười, cũng hùa theo trêu chọc. 
''Lão lý ngươi nói gì thế, ảnh hưởng thanh danh làm sao gả'' 
''Ta nói không đúng sao, nhìn là biết hai tiểu tử này quan hệ không bình thường'' 
Nghe lão lý nói thế họ lại phá lên cười, gật đầu cho là đúng. 
Muốn đọ da mặt, còn lâu ta mới thua các người, hừ, Trần Tiêu không ngoái đầu mà đi thẳng về trước. 
Vương Đại Tĩnh nhíu mày, dừng bước nhìn đám người lão lý: '' Trần Tiêu và ta là bạn tốt, các người có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/782325/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.