Ngày hôm sau Điền Chính Phong tự mình đến xin lỗi Chung Niên, đại khái là do Tưởng Chí Hàn bày đặt mưu kế. Chung Niên thái độ bình đạm, không làm khó xử cho ông ta, cũng chưa nói gì.
May mắn có Dư Như Bách ở đó, nếu không cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt. Ông già này lõi đời, đưa đẩy câu chuyện thì ông là chuyên gia rồi. Điền Chính Phong vừa bước chân ra khỏi cửa phòng thì Dư Như Bách cầm lấy một tập tài liệu trên bàn ném về phía Chung Niên.
Chung Niên nghiêng đầu né tránh: "Dư Như Bách, chú ý thân phận của tôi."
Dư Như Bách: "Thân phận cậu cái rắm." Tối qua Dư Như Bách đã muốn mắng anh rồi: "Đây không phải là Lâm An, cậu không thể thu liễm lại tính tình sao? Ở chỗ nhiều người như thế, nói trở mặt là trở mặt, Điền Chính Phong cũng không phải dễ chơi, nhưng cậu còn cố tình động chạm đến mặt mũi của Tưởng Chí Hàn."
Chung Niên không để ý, vắt chân nói: "Tôi còn chưa đuổi ông ta ra khỏi bữa tiệc mà, vậy còn không tính là nể tình sao?"
Dư Như Bách: "..." Hợp lại một chữ không thể nghe nổi.
Dư Như Bách còn muốn nói cái nữa, Chung Niên không có kiên nhẫn nghe tiếp: "Được rồi, không giáo huấn ông ta, thì về sau lại lặp lại chuyện kiểu vậy. Hình tượng tập đoàn quan trọng hay mặt mũi của Tưởng Chí Hàn quan trọng hơn? "
Dư Như Bách thở dài, không nói thêm gì nữa. Lần này ông tới là báo cáo cho Chung Niên, Chung Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tuc/2530614/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.