Hơn 700 ngày đêm, không dài cũng không ngắn, chớp mắt đã trôi qua, câu “Tức chết miêu” kia dường như còn mới ngày hôm qua. Nhanh quá. Nhanh đến mức khiến y không kịp thích ứng thay đổi, đem những ký ức chung sống cùng nhau kia cất vào trí nhớ.
Thế là thỉnh thoảng chúng lại xuất hiện, nhiễu loạn tâm tư.
Ngón tay hạ xuống mặt bàn, một bút một họa, chăm chú viết cái tên đó, đêm nay, cứ tùy ý để mình nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, nụ cười vẫn hóa thành một tiếng than nhẹ, sau một tiếng ấy, hồng y thanh niên lại lặng im như ánh trăng. Cầm lấy quân cờ, xem kỳ thư học cách đánh.
Mày kiếm nhẹ dãn, nụ cười tĩnh nhạt mang chút bất đắc dĩ, nhàn gõ quân cờ hạ đăng hoa, Triển Chiêu sáng tỏ.
Chuyện xưa như mộng nước chảy mây trôi một chén sương xuân, đợi đến khi ấy lạnh như băng [2], có điều vẫn nhàn nhạt mỉm cười, cho một lần tâm loạn, một tiếng Ngọc Đường,
Thôi thôi thôi, tâm đã loạn, không giữ được, liền theo nó.
Ngoài cửa sổ, trăng vẫn y nguyên.
Đêm dài đằng đẵng, đèn mờ u ám.
Trên bàn mấy quân cờ đen trắng, nước trà đã nguội, nến tàn quá nửa.
Hồng y thanh niên đạm nhiên trầm tĩnh, ánh mắt đăm chiêu, ngón tay hạ từng quân đen quân trắng, ẩn trong nghiêm cẩn là ngổn ngang mơ hồ.
Bạch Ngọc Đường dụng chút dư lực cuối cùng đáp xuống mái nhà phủ Khai Phong, bên trong tay áo rộng lớn, vật nặng treo trên sợi thừng nhỏ nhẹ nhàng đung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tu/2255473/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.