Liên Tư Vũ mở mắt, một mảnh tối như mực đập vào mắt y, không rõ y đã mù hay không gian xung quanh quá tối. Y phục nặng nề tầng tầng lớp lớp, nhưng lại không khiến thân thể y ấm hơn, bởi vì thứ khiến y lạnh... là âm khí.
Xung quanh nơi đây có thứ gì đó đã chết.
Liên Tư Vũ chống tường đứng lên, có chút choáng váng. Không chỉ vì y gọi không được hệ thống, mà còn là vì lúc tế lễ đã mất rất nhiều máu.
Liên Tư Vũ thử sờ soạng xung quanh, phát hiện không gian này khá chật hẹp, giống như một đường hầm, hai người sánh vai thì chật mà một mình thì có vẻ rộng.
Liên Tư Vũ nhíu mày, cứ cảm giác có chút cổ quái, nhưng phóng lao phải theo lao, nếu y còn chưa vào thế giới ảo thì y thừa sức thoát khỏi khống chế của Lan Tước và một loạt máy móc kia, nhưng một khi đã vào trong này, pháp tắc của mỗi thế giới ảnh hưởng cực kỳ lớn với y, nếu không nghe theo chỉ thị của Lan Tước thì không có sự bảo hộ của hệ thống, như vậy muốn thoát khỏi tai mắt của pháp tắc là việc không thể, để pháp tắc phát hiện y là kẻ ngoại lai, y sẽ bị nó thủ tiêu.
Liên Tư Vũ vừa nghĩ vừa đi về phía trước, bởi vì không gian quá tối nên bước đi có chút chậm, không biết đi bao lâu, có thể là 10' có thể là 1 tiếng, cũng có thể là hơn, cuối cùng thì Liên Tư Vũ cũng ra khỏi đường hầm chật hẹp đó, xung quanh vẫn rất tối, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737164/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.