Cổ Trùng là đặc sản của Miêu Cương... 
- Ngươi định đi đâu? 
Miêu Cương là ở phía tây, bây giờ đám người Chu Lan lại đi về phía bắc... 
- Phương bắc có ôn dịch. 
Chu Lan trả lời ngắn gọn. 
- Ngươi có cách giải cổ trùng không? 
- Cần phải đến Miêu Cương lấy. Ta với hắn giao dịch, hắn bảo vệ ta cho đến khi ta dọn sạch ôn dịch, sau đó ta giúp hắn đến Miêu Cương để tìm cách giải cổ. 
Bàn tay Liên Tư Vũ thoáng siết chặt, thì ra quan hệ của bọn họ là loại này... 
- Nhưng độc trên người hắn đã rất nặng. Có cách nào khác không? 
Liên Tư Vũ không hỏi thẳng "có thể đi cứu hắn trước không", nhưng Chu Lan vẫn nghe ra ẩn ý trong đó. 
- Độc này không giết chết hắn, cùng lắm là đau thêm một chút thôi. 
Ánh mắt Chu Lan bình thường ấm áp như gió xuân, nay lại lẳng lặng như mặt hồ tĩnh lặng. 
Liên Tư Vũ biết Chu Lan nói lời này tương đương với từ chối. 
Đau một chút thôi, không chết, còn cứu nhiều người hơn hắn. 
Đây có lẽ là suy nghĩ của Chu Lan. 
Thế nhưng nó lại không phải suy nghĩ của Liên Tư Vũ. 
- Ta dẫn hắn tới Miêu Cương, đám ám vệ còn lại sẽ bảo vệ ngươi, ngươi nói cách giải cổ trùng. 
Liên Tư Vũ nói khá dài, nhưng giọng chưa từng trập trùng. 
Chu Lan kinh ngạc nhìn y, không hiểu lý do. 
- Ai bảo ta ... nhất kiến chung tình làm chi. 
Liên Tư Vũ lấy ra cây quạt rách, chầm chậm quơ. 
Nguyện vọng của nguyên chủ không thể làm nữa, nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737143/chuong-122.html