Không biết Liên Tư Vũ lấy đâu ra một cây quạt, vừa nhàn nhã quơ quạt, vừa đi theo sau lưng 3 người kia. 
3 người kia đi về hướng bắc, càng đi càng lạnh, khung cảnh cũng càng sơ xác tiêu điều. 
Phương bắc có chiến sự, cho nên dọc đường mấy người gặp rất nhiều nạn dân, Mạc Thư tuy rằng nóng tính nhưng cũng vui vẻ giúp đỡ, Vân Quyết khoanh tay đứng nhìn, Chu Lan thì chữa thương cho những người đó, đồng thời hỏi tình hình của Bắc Cương. 
Liên Tư Vũ thỉnh thoảng ngồi lên cành cây cách họ không xa , cũng chẳng có ý định giúp đỡ, ám vệ tận tâm trung thành còn mang y phục đồ ăn và những thứ cần thiết đến, cho nên so với 3 người kia một đường phong trần (bụi bặm) thì y lại sạch sẽ đến bất ngờ, nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng thấy phù hợp với khung cảnh này. 
Cũng vì vậy mà Liên Tư Vũ bị Mạc Thư chê bai mỉa mai vài lần , Mạc Thư mỉa mai còn khiến ám vệ suýt rút kiếm chém người. 
May mà dọc đường đi mục tiêu nhiệm vụ - Thương Huyền lâu lâu tăng vài độ hảo cảm lẻ tẻ an ủi tầm hồn y một chút. 
Nói đến mới nhớ, Liên Tư Vũ xác nhận Vân Quyết chính là mục tiêu nhiệm vụ mình cần tìm, hơn nữa còn có chút kinh hỉ nho nhỏ... mẹ nó chứ kinh hỉ! Tên Vân Quyết này hình như có bệnh trong người! Sắp chết đến nơi rồi! 
Cái này làm Liên Tư Vũ nhớ đến việc Lan Tước tự tiện động tay động chân ở vị diện trước! 
Chắc chắn Lan Tước thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737140/chuong-119.html