Liên Tư Vũ nhẹ nhíu mày, sau đó cười lên.
- Duy Tư, ta còn sống thêm vài trăm năm nữa thôi.
- Em...
Huyết Vương chấn động, vẻ mặt không dám tin.Bởi vì chấn kinh quá lớn, Huyết Vương quên để ý mình được gọi bằng tên thân mật, nếu không nói không trừng Liên Tư Vũ thu được hai độ hảo cảm cuối cùng rồi cũng nên?
- Ta có thể quên nói, ta là con lai giữa huyết tộc và nhân loại.
Nghe câu đó, An Duy Tư rốt cuộc lý giải tại sao Liên thích ăn đồ ăn của nhân loại, nhưng không thích uống máu tươi...
- Liên...
Nhưng trong lòng Huyết Vương vẫn thực đau đớn, vài trăm năm... căn bản không đủ ... hắn muốn cùng y sống thật lâu thật lâu...
- Ta chết rồi thì ngươi không được tìm người khác, nghe không?
Không thích nhìn vẻ mặt bi quan của Huyết Vương, Liên Tư Vũ mở miệng.
- Được. Liên đi, ta cũng không ở một mình.
Tuy rằng Huyết Vương nói rất chắc chắn, nhưng Liên Tư Vũ lại không tin.
Chỉ là y cũng không nói gì, rũ mắt cụp mi ngủ.
Một giấc ngon lành không mộng mị.
...
Huyết Vương và Phelan cơ bản đã vạch tốt một cái bẫy lớn, bây giờ chỉ còn chờ đám huyết săn và Finn Đại Thân Vương sa vào lưới là xong.
Nhưng muốn bọn họ tự nguyện sa vào lưới đương nhiên cần có con mồi.
Huyết Vương và Phelan định tự thân trở thành mồi dẫn dụ địch.
Quả nhiên, mấy kẻ kia tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng con mồi quá béo bở, bọn họ vẫn thử mạo hiểm một lần.
Nhưng mà bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737033/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.