Chương trước
Chương sau
"Bốp." Lại là một cái, vết sưng vừa rồi đúng lúc rách da chảy máu.
"Ách.."
"Bốp."
Tiêu Yến cuối cùng thay đổi vị trí, như vậy hạ xuống, trên tay Bạch Lạc Tích cũng chỉ có ba chỗ dấu vết, nhưng đều đã rách vỡ. Nhưng bây giờ gian nan nhất không phải vết thương trên tay, mà là bệnh của đầu nàng, càng ngày càng đau.
"Đến ngoài điện quỳ, suy nghĩ thật kỹ ngươi nên làm cái gì, không nên làm cái gì." Tiêu Yến thanh âm lạnh như băng nhớ tới
"Vâng." Bạch Lạc Tích máy móc trả lời.
Quỳ ở ngoài điện, so với vừa rồi dễ chịu chút, nhưng gió mát thổi vào mặt làm cho đầu của nàng càng thêm đau đớn, nàng nhất định phải duy trì tư thế phạt, đây là quy tắc của Tiêu Yến, mặc dù lúc nhỏ không có từng bị đánh, thế nhưng phạt quỳ ngược lại là thường xuyên có. Đóng chặt hai mắt, nỗ lực nhẫn nhịn đau đớn, hai tay bởi vì thương thế, không cách nào nắm chặt, nàng chỉ có thể cắn răng yên lặng kiên trì, hi vọng Tiêu Yến nhanh một chút thả nàng trở về.
Nửa canh giờ, Bạch Lạc Tích nhìn ra dường như qua đã lâu, đã không thể suy nghĩ, đau đớn dần dần xâm nhập ý chí của nàng, từ sau khi hồi kinh bệnh không có từng mắc qua, nàng cũng là không quá để ý, hiện tại chỉ có thể chịu đựng, hai tay ôm đầu, chậm rãi co lại thành một cục, quỳ sấp ở trên đất, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn.
"Vinh Thiển, đi xem thử, quy tắc cũ." Tiêu Yến ở trong điện xa xa thấy được động tác của Bạch Lạc Tích, cho rằng nàng quỳ không nổi.
"Vâng." Vinh Thiển cầm roi mây đi ra ngoài, khi phạt quỳ không thể duy trì tư thế, Tiêu Yến sẽ dùng roi mây nhắc nhở
"Điện hạ." Vinh Thiển nhẹ giọng kêu.
"Huh?" Bạch Lạc Tích ngẩng đầu.
"Điện hạ! Ngài làm sao vậy?" Vinh Thiển bị dáng vẻ của Bạch Lạc Tích hù dọa, nàng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tuy lòng bàn tay có thương tích, lại không kiêng dè chút nào nắm chặt thành quyền, móng tay đã lún vào vết thương.
"Phù phù, không.. không sao." Bạch Lạc Tích theo bản năng miệng lớn thở hổn hển.
"Ta đi bẩm báo hoàng thượng" Vinh Thiển đứng dậy.
"Đừng mà, đừng đi." Bạch Lạc Tích nắm lấy làn váy của Vinh Thiển, nàng không muốn Tiêu Yến thấy được dáng vẻ chật vật của nàng.
"Nhưng.. Ngài như vậy." Vinh Thiển có chút khó xử.
"Một chút thì tốt thôi, ngài giúp một chuyện, để hoàng thượng thả ta đi." Bạch Lạc Tích suy yếu thỉnh cầu.
"Được, nô tỳ tận lực thử một lần." Vinh Thiển không đành lòng từ chối.
"Hoàng thượng, bệnh vặt đau dạ dày của Điện hạ tái phát rồi, hiện tại bên ngoài gió lớn, người xem.." Vinh Thiển trở lại bên người Tiêu Yến.
"Thật sao? Trẫm đi xem thử." Tiêu Yến để cây viết trong tay xuống.
"Hoàng thượng, Điện hạ vừa trở về, ngài lại phạt nàng, hay là để Điện hạ hồi phủ nghỉ ngơi một chút đi." Vinh Thiển nhắc nhở.
Tiêu Yến nghe hiểu nghĩa bóng, đối với đứa trẻ mạnh hơn Bạch Lạc Tích như vậy, vào lúc này nên cùng nàng giữ một khoảng cách, cho nàng đầy đủ tôn trọng, mà không phải nóng lòng đến gần, chữa trị quan hệ.
"Được rồi, ngươi đưa nàng trở lại, tìm thái y xem một chút." Tiêu Yến dừng lại bước chân.
"Vâng."
Nhìn bóng người rời đi của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến lòng chua xót không tên, lúc trước cô có bao nhiêu yêu, khi chính biến trong lòng thì có bao nhiêu hận, cô hận không thể đem Bạch Hiên chém thành muôn mảnh, cũng hận không thể giết Bạch Lạc Tích. Nhưng bây giờ sự thù hận từng chút một tiêu tan, thay vào đó là cái gì, bản thân cô cũng nói không rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.