Chương trước
Chương sau
Mọi người ngồi ở trên đài cao nhìn hai người chạy như tên bắn, không ai nhường ai, tiếng trống động trời, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người biết Hạ vương cưỡi ngựa tinh xảo, chỉ là Bạch Lạc Tích lại có thể cùng sóng vai, Tiêu Yến cũng đứng dậy đi tới trước đài, chuyện này cũng không phải trận thi đấu công bằng, ngựa Hạ vương chính là bảo mã ngày đi ngàn dậm, mà ngựa Bạch Lạc Tích thì là ngựa tùy ý lựa chọn, cũng không là bảo mã cũng không có kinh nghiệm rèn luyện.
Vừa chuyển vòng, Tiêu Lạc Hàm hướng về bên trận thoáng nhìn, có được một ánh mắt khẳng định. Bạch Lạc Tích đương nhiên chú ý được động tác nhỏ của Hạ vương, chỉ là tốc độ quá nhanh, nàng không kịp suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, con ngựa dưới thân như là bị kinh sợ, nhanh chóng phóng đến phía Tiêu Lạc Hàm.
Bạch Lạc Tích vội nắm chặt dây cương, nhưng mà con ngựa cũng không có bởi vì động tác của nàng mà dừng lại, trái lại móng trước cách mặt đất liều mạng giãy dụa, Bạch Lạc Tích không cách nào khống chế, chỉ có thể bỏ ngựa rời khỏi, ngay ở cùng lúc nàng rơi xuống trên mặt đất, móng trước của con ngựa cũng đem Hạ vương đá ngã lăn trên mặt đất.
"Điện hạ, ngài không có sao chứ?" Một đám người vọt vào giữa trường, bao vây Tiêu Lạc Hàm, chế ngự con ngựa hoảng sợ.
"Không sao." Hạ vương đứng dậy xoa xoa cánh tay té ngã, có chút trầy da nhẹ.
"Không tệ, nhưng muốn thắng bản vương còn rất sớm đó." Đi tới trước người Bạch Lạc Tích, Hạ vương nhẹ giọng ném đi một câu nói.
"..."
"Thế nào? Không có bị thương gì chứ." Tiêu Yến thấy Hạ vương trở lại chỗ ngồi.
"Hồi Mẫu Hoàng, nhi thần không có chuyện gì."
"Điện hạ, ngài cũng chảy máu rồi, chuyện này cũng quá không cẩn thận, Bạch đại nhân không thể bởi vì chuyện dâng trà vừa rồi thì ghi hận trong lòng, tùy thời trả thù a." Vương thái phó nhìn Bạch Lạc Tích.
"Thái Phó nói như vậy, Lạc Tích có thể nhận không nổi, con ngựa chấn kinh cũng không phải là ta cố ý làm, tại sao tùy thời trả thù." Bạch Lạc Tích đúng mực mà nói
"Những con ngựa này đều là trải qua sàng lọc nghiêm ngặt, không có ngoại giới kích thích tuyệt không thể phát điên."
"Súc sinh dù sao cũng là súc sinh, Vương thái phó có thể vì tụi nó bảo đảm?" Bạch Lạc Tích nói mỉa mai.
"Ngươi.." Vương thái phó không nghĩ tới nàng sẽ làm càn như vậy.
"Lạc Tích! Không được vô lễ." Tiêu Yến nói ra trách cứ.
"Vâng" Bạch Lạc Tích nghe vậy gục đầu.
"Đua ngựa hôm này tất cả mọi người chơi rất tận hứng, hiếm thấy tụ tập cùng một chỗ, trẫm ở chỗ này các ngươi cũng không buông ra, trẫm về cung trước, các ngươi tiếp tục" Tiêu Yến hiển nhiên không còn hứng thú.
"Nhi thần, thần cung tiễn hoàng thượng." Mọi người quỳ lạy trên mặt đất.
"Ngươi theo trẫm đi một chuyến." Tiêu Yến đi tới bên người Bạch Lạc Tích, nhàn nhạt dặn dò.
"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.