Tiêu Lạc Vân nhìn bóng lưng rời đi của Hạ vương, chuyện cũ của sáu năm trước xông lên đầu, lúc đó chính mình cũng không ở kinh thành, rất nhiều chuyện đều là sau đó nghe người khác nói.
Trong hoàng cung, tiểu Lạc Tích mười tuổi là tiểu công chúa mẫu hoàng thương yêu nhất, ngày ngày quấn ở bên người, Mẫu Hoàng cũng thích dính người của nàng, luôn là nắm lấy tay nàng du ngoạn chung quanh. Nhưng tình cảnh tốt đẹp này lại bị một lần đột nhiên chính biến đánh vỡ, ngày ấy giống như thường ngày, Mẫu Hoàng và đại hoàng huynh thượng triều xong cùng nhau dùng bữa, tiểu Lạc Tích cầm hộp cơm chạy vào.
"Mẫu Hoàng, đây là Tích Nhi tự mình làm, ngài nếm thử đi." Lạc Tích đem một chén đã cháo đã nấu khét đặt lên bàn.
"Ha ha, đây là ngươi làm?" Tiêu Yến cười ung dung.
"Ân, vú nương dạy nhi thần làm, Mẫu Hoàng mau nếm thử có ăn ngon hay không."
"Tích Nhi, nhìn ngươi điệu bộ này, bận bịu rất lâu rồi chứ." Đại hoàng huynh nhìn ra Tiêu Yến khó xử, nói sang chuyện khác.
"Đại hoàng huynh cũng nếm thử." Lạc Tích cũng không dự định buông tha.
"Được được, để ta nếm" Nhìn Lạc Tích bưng bát nhích qua, đại hoàng huynh cười tiếp nhận.
Tiểu Lạc Tích chờ mong đầy cõi lòng mà nhìn, Tiêu Yến cũng mỉm cười chờ đợi đáp án.
"Ạch.." Đại Hoàng Huynh mới vừa uống một hớp, vẻ mặt thì trở nên thống khổ không thể tả, gắt gao nắm lấy cái chén trong tay.
"Làm sao vậy? Có khó uống như vậy sao?" Tiêu Yến cho rằng hắn là bởi vì cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/184172/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.