"Không nói sao? Trẫm cũng không thời gian ở chỗ này hao tổn."
Tiêu Yến cũng mất tính nhẫn nại, kỳ thực cô mơ hồ đoán được Bạch Lạc Tích là vì cứu mình, nhưng để đứa nhỏ này thừa nhận quan tâm chính mình có khó khăn như vậy sao?
"..."
Vẫn cứ trầm mặc, dường như như vậy là có thể hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình."Ngày mai dọn về vương phủ ở, không truyền không được vào cung."
Tiêu Yến ném xuống cây chổi, quay người rời đi, cô muốn bức ép đứa nhỏ này, thời điểm chính mình nguy nan có thể liều mình mà cứu, lúc hôn mê có thể dốc lòng chăm sóc, thời điểm triều cục rung chuyển có thể lấy đại cục làm trọng. Nhưng bây giờ chính mình tỉnh rồi Bạch Lạc Tích lại trở về đứa trẻ cách chính mình từ ngoài ngàn dặm kia.
"Mẫu Hoàng?"
Nghe được câu này, Bạch Lạc Tích vẫn trầm mặc có phản ứng, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc.
"Thế nào? Không nghe rõ, trẫm để ngươi ngày mai.. Không.. Tức khắc dọn về vương phủ, không truyền không được vào cung."
Tiêu Yến để lại một câu nói, quay người rời đi.
Nửa canh giờ qua đi, Bạch Lạc Tích vẫn quỳ ở tại chỗ, không có đứng dậy, đương nhiên cũng không có rời khỏi hoàng cung.
"Điện hạ, ngài trở về trước đi, hôm nay hoàng thượng tâm tình không tốt."
Vinh Thiển bất đắc dĩ, chỉ có thể không ngừng khuyên bảo.
"Ừm, ta biết rồi."
Bạch Lạc Tích nhàn nhạt đáp lại, nàng không muốn cứ như vậy rời khỏi, đã trải qua binh biến trước đó, Tiêu Yến hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/1506955/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.