Điện Phụng Tiên.
Bạch Lạc Tích cảm giác mình chưa từng dáng vóc tiều tụy như thế cầu khẩn qua, cho dù lúc trước lấy thân phận hoàng nữ ở đại điển tế bái qua vô số lần.
"Cháu con bất hiếu Lạc Tích dâng lên, nguyện liệt tổ liệt tông phù hộ Mẫu Hoàng sớm ngày tỉnh lại."
Bạch Lạc Tích quỳ ở trên đệm yên lặng niệm, mấy ngày nay dùng hết cách rồi, Trúc Minh cũng dùng sở học cả đời, nhưng Tiêu Yến chính là không có khởi sắc.
"Vì giang sơn xã tắc, vì tổ tông cơ nghiệp.."
Điện Phụng Tiên đêm khuya lộ ra có chút tối tăm, bầu không khí như vậy càng tăng thêm bi thương trong lòng Bạch Lạc Tích, giờ khắc này nàng không phải chiến sĩ biên cương, không phải Vương Gia quyền mưu lập kế, không phải hoàng nữ quyền cao chức trọng, nàng chỉ là một nữ nhi thông thường, đứa trẻ hi vọng mẫu thân bệnh nặng của mình có thể khỏe mạnh, nàng là cô độc, vô trợ..
"Điện hạ, trở về nghỉ ngơi một chút đi, ngài hai ngày không có nhắm mắt rồi."
Tiểu An một bên không nhìn nổi, lên tiếng khuyên bảo.
"Tiểu An.. Có phải là ta sai rồi, không nên đi truy xét chuyện nắm đó, không nên nắm lấy Hạ vương không tha, không nên đem Vương gia đẩy vào tuyệt cảnh."
Bạch Lạc Tích bắt đầu hoài nghi, bắt đầu giả thiết.
"Điện hạ, những thứ này không trách ngươi."
Tiểu An không nguyện Bạch Lạc Tích tự trách như vậy.
Dưới ánh nến tối tăm, Bạch Lạc Tích không có đứng dậy, nàng không cam lòng, chính mình khổ sở kiên trì nhiều năm, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/1506951/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.