Chương trước
Chương sau
Tin tức rất nhanh truyền tới trong tai Tiêu Yến, nghe Vinh Thiển thấp giọng bẩm báo, trong lòng dần dần u ám.
Mấy năm qua chính mình âm thầm tra cho rõ, đối với chân tướng Bạch gia làm phản ít nhiều hiểu rõ một ít, chỉ là khổ nỗi không có chứng cứ, nói chuyện xong với Bạch Lương, đã biết ngọn nguồn sự tình, chỉ còn chờ tìm cơ hội thích hợp sửa án cho Bạch gia.
Nhưng cách làm bây giờ của Bạch Lạc Tích, không thể nghi ngờ là không tin chính mình, xác thực, dựa theo cách nghĩ của chính mình chỉ là muốn tìm lý do thay Bạch gia sửa án, cũng không muốn động Hạ vương và Vương gia, dù sao Vương gia là lão thần mấy triều, lại là quốc trượng, Tiêu Yến không muốn sau khi diệt Bạch gia lại diệt Vương gia, có lẽ là nhớ nhung đối với Bạch Lạc Tích và hổ thẹn đối với Bạch gia thay đổi cách nghĩ, cô không muốn ở lúc sinh thời lại đại khai sát giới.
"Truyền nó tiến cung."
"Vâng."
Bên trong Cần Chính Điện, Tiêu Yến đuổi lui mọi người, chỉ còn lại hai mẹ con.
"Sáng nay đi đâu?"
Tiêu Yến kiên trì dò hỏi.
"Nhi thần đi tới trong phủ hoàng tỷ."
Bạch Lạc Tích đã sớm chuẩn bị, Tiêu Yến sau khi biết việc này chắc chắn phẫn nộ, nhưng thật sự thân ở bên trong Cần Chính Điện, vẫn còn có chút khiếp đảm.
"Trong phủ? Ngươi là đi thưởng thức trà nói chuyện phiếm hay là thương nghị chính sự?"
Tiêu Yến biết rõ còn hỏi, ngữ khí không thiện.
"Nhi thần không có vào phủ."
"Vậy ngươi đi làm gì?"
"Đi xin thuốc giải cho Tiểu An."
Bạch Lạc Tích chỉ nói ra chuyện mọi người đều thấy được, cũng không có nói thẳng ra ý nghĩ chân thực trong lòng, nàng là nghĩ thông suốt qua chuyện này kéo Hạ Vương và Vương gia vào ván cờ, không muốn Tiêu Yến xử trí trong âm thầm.
"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, kế vặt đều dùng đến trên người thật rồi."
Tiêu Yến nhìn chằm chằm Bạch Lạc Tích, ngữ khí lành lạnh, cô hiện tại xác thực tiến thối lưỡng nan, đứa nhỏ này ra vấn đề khó cho mình không nhỏ.
"Nhi thần không dám."
Bạch Lạc Tích chỉ có thể quỳ xuống đất nhận sai, nàng nhìn ra ánh mắt tối tăm của Tiêu Yến, tâm tình đã kém đến cực điểm.
"Bốp."
Tiêu Yến chậm rãi đi xuống bậc thang, ở bên người Bạch Lạc Tích dừng lại, giơ tay một bạt tay đánh vào trên mặt đứa nhỏ, sức mạnh to lớn, trực tiếp đem Bạch Lạc Tích hất tung ở mặt đất.
"Ạch.."
Lần nữa quỳ xong, Bạch Lạc Tích không dám dùng tay đi sờ khuôn mặt có chút nóng bỏng, kết quả như thế này nàng đã dự liệu được, Tiêu Yến cần phát tiết, nàng xác thực đem một vấn đề to lớn vứt cho Tiêu Yến, hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng lửa giận.
"Ngươi thì sốt ruột như vậy?"
Tiêu Yến cưỡng chế lửa giận trong lòng, mở miệng dò hỏi.
".. Vâng, nhi thần rất gấp."
Bạch Lạc Tích đánh bạo thừa nhận.
"Đợi nhiều năm như vậy, thì gấp vào thời khắc này?"
Tiêu Yến giận a, tiện tay nắm lên chổi lông gà cung nhân vừa rồi quét sạch đại điện lưu lại, kéo lên Bạch Lạc Tích đặt ở trên bàn, không lo được uy nghi, giơ tay mạnh mẽ đánh vào mông đứa nhỏ.
"..."
Bạch Lạc Tích kinh sợ lên tiếng, không phải là bởi vì đau đớn, mà là bởi vì vị trí Tiêu Yến đánh, mặc dù khi nhỏ cũng bị từng trách phạt như vậy, nhưng bây giờ đã lớn rồi, loại tư thế này để nàng trong nháy mắt đỏ hai gò má.
"Bốp bốp bốp."
Tiêu Yến trút cơn giận dữ hạ xuống chổi lông gà.
"Ngươi biết Vương gia lợi thế lớn bao nhiêu không? Ngươi biết hiện tại triều cục như thế nào không? Không biết tự lượng sức mình!"
Tiêu Yến một bên đánh một bên ra lời trách cứ.
".. Ạch, nhi thần.."
"Bốp bốp bốp bốp."
Không chờ Bạch Lạc Tích trả lời, Tiêu Yến vốn là không muốn đứa nhỏ dính vào, nhưng bây giờ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.