Tiêu Yến tiếp tục đùa Tịnh nhi trong lòng, Bạch Lạc Tích thì là đứng ngây ra ở một bên, vốn tưởng rằng Tiêu Yến sẽ nghiêm hình bức cung, kết quả bây giờ hiển nhiên ngoài ý muốn. Xem ra sự tình không hề đơn giản như tưởng tượng, giương mắt nhìn về phía Trang Ôn, người sau đang quăng tới ánh mắt lo lắng.
"Thế nào, còn muốn bị đánh?" Tiêu Yến quay người phát hiện Bạch Lạc Tích vẫn đứng ở đó, không khỏi trêu ghẹo.
"Không.. Thần cáo lui."
Gục đầu lùi về sau hai bước, tuy vừa rồi cung nhân ra tay không phải rất nặng, mấy chục cái lại cũng chặt chẽ vững vàng đánh vào người, Bạch Lạc Tích cũng không muốn lại bị Tiêu Yến nắm lấy nhược điểm.
"Chờ chút, còn không có dùng bữa, ăn một chút gì rồi đi." Tiêu Yến nhớ tới cái gì, kêu lấy bóng người lùi về sau.
".. Vâng."
Bạch Lạc Tích chỉ có thể dừng chân lại, chính mình từ sáng sớm đi ra ngoài vẫn không có dùng bữa, hiện tại xác thực đói bụng vô cùng.
Mặc dù không có món ăn phong phú trong cung, nhưng cũng là đồ vật trân quý.
"Tịnh nhi thích ăn cái gì?" Bốn người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Tiêu Yến cười hỏi.
"Cái này cái này." Tịnh nhi duỗi ra tay nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ ở trên bàn.
"Nè, di mẫu gấp thức ăn cho ngươi." Tiêu Yến cầm cái đĩa của Tịnh nhi, gấp lên món ăn ngón tay út chỉ.
"Tịnh nhi! Không cho hồ nháo." Trang Ôn nhìn Bạch Lạc Tích một bên yên lặng cúi đầu, có chút đau lòng.
"Mẫu thân."
Tịnh nhi oan ức nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/1506896/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.