Chương trước
Chương sau
Vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời tùy ý chiếu vào trên mặt đất, nó chưa bao giờ thiên vị bất cứ người nào, bất kể là thiên chi kiều tử hay là dân chạy nạn ngoài thành.
Nhưng mà Bạch Lạc Tích giờ khắc này có thể không có lòng thưởng thức quang cảnh mỹ hảo này, mồ hôi hột trên trán tỏ rõ khó nhịn của chủ nhân, Tiêu Yến thì ở trong đại sảnh nhìn kỹ, nàng không chút nào dám lười biếng, tiêu chuẩn lễ nghi cung đình từ nhỏ là ăn sâu bén rễ.Trước ngực đau đớn, không biết quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy ánh mặt trời đã không có nóng rực như vậy, cắn chặt hàm răng, tất cả đều hướng về phương hướng chính mình thiết tưởng mà đến, chỉ là sự xuất hiện của Tiêu Yến để nàng trở tay không kịp.
"Hỗn trướng!" Tiêu Yến nhìn gương mặt bị nắng chiếu đến ửng đỏ của Bạch Lạc Tích, đứng dậy đi ra phòng lớn.
"..."
Bạch Lạc Tích không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoác ngậm miệng không nói.
"Giam cầm Thứ Sử! Ngươi cứ như vậy xử trí triều chính? Hay là nói ngươi chỉ là vì ân oán cá nhân?" Tiêu Yến vừa nghĩ tới đêm qua bị thứ sử kéo dài, nhiều lời khuyên bảo rất lâu, thì hận không thể để Bạch Lạc Tích quỳ hai canh giờ nữa.
"Lạc Tích không dám." Đây chính là kết quả nàng muốn, làm cho tất cả mọi người cho rằng nàng là bởi vì ân oán cá nhân mới giam cầm Thứ Sử, để tất cả mọi người cho rằng nàng là người lỗ mãng kích động, để tất cả mọi người xem thường. Còn về hành động của Thứ Sử, Bạch Lạc Tích từ lâu nhờ người khác báo lên triều đình, chỉ cần yên lặng chờ Tiêu Yến xử trí thì được rồi.
"Ngươi có cái gì không dám? Không phải nghĩ rằng trẫm sẽ sẽ đến cứu ngươi, tính toán đến trên đầu trẫm, lá gan ngươi thật sự không nhỏ!" Tiêu Yến càng nói càng tức, giơ tay một chưởng tát xuống.
"Ạch." Bạch Lạc Tích vốn là vô lực, bị một tát này hất tung ở mặt đất, đầy mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Yến, tuy mấy năm qua chính mình sống không tốt, sau khi hồi kinh Tiêu Yến cũng hầu như là trách móc nặng nề, nhưng ở bên dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người bị tát vẫn là lần đầu.
"Nhìn cái gì, cút." Một bạt tay đánh xuống, Tiêu Yến cũng phát hiện xung quanh hiện đầy thị vệ và cung nhân, như phát tiết tức giận với mọi người. Dường như trân bảo chính mình yêu thích, có thể vứt bỏ, có thể hủy diệt, nhưng tuyệt không thể bị người khác nhòm ngó.
"Vâng." Thị vệ cung nhân vốn là lúng túng, bị một tiếng rống này dọa đến vội vàng chạy đi, trong viện ngoại trừ hai người cũng chỉ còn dư Vinh Thiển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.