Bạch Lạc Tích không có đợi được trả lời, thời gian dài trầm mặc làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng, loại không tín nhiệm này là nàng chưa bao giờ lĩnh hội qua, thái độ của Tiêu Yến làm cho trái tim vốn là thủng trăm ngàn lỗ lại một lần bị trọng thương.
"Nếu ngài đã có đáp án, tại sao còn đến hỏi ta." Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy.
"..."
Tiêu Yến cũng không biết trả lời như thế nào, thân là người trên cáo, cô muốn bình ổn nổi oán dân chúng, tuy không muốn tin tưởng, nhưng sự thực bày ở trước mắt, nhìn những chứng cớ này, không cảm thấy muốn tới gặp đứa trẻ này, cô muốn nghe một chút giải thích của Bạch Lạc Tích.
"Thế nào? Hoàng thượng muốn bỏ xe giữ soái? Chuyện lớn như vậy chung quy phải có người ra nhận tội, nếu như không đoán sai, chủ nhân của mấy bài thi khác cũng đều là hoàng thân quốc thích chứ, hoàng thượng ngài bây giờ còn không thể động vào bọn họ? Được, đều là một mình ta làm, ngài muốn làm sao xử trí?" Bạch Lạc Tích trong lời nói ý trào phúng hết sức rõ ràng.
"Bốp." Bạch Lạc Tích bị đánh ngã trên đất, gò má ửng đỏ
"Kích nộ trẫm đối với ngươi có ích lợi gì?" Tiêu Yến khẽ cau mày.
"Ta chỉ nói là ra sự thật, hoàng thượng thẹn quá hóa giận rồi?" Bạch Lạc Tích đỡ giường đứng lên, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Yến.
Nhìn thái độ của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến cưỡng chế lửa giận trong nháy mắt bạo phát, một cước đá vào trên người Bạch Lạc Tích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/1506832/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.