"Bốp bốp." Nhưng bất luận làm sao né tránh, roi luôn có thể chuẩn xác không có sai sót bắt chuyện tới.
"Ô ô.." Bạch Lạc Tích đã từ bỏ giãy dụa, nằm sấp trên mặt đất nhỏ giọng nứt nở.
"Bốp."
"..."
Một roi rất nặng nện ở trên vết sưng vốn có.
"Hoàng thượng." Vinh Thiển không nhìn nổi, tiến lên khẽ gọi.
"Hoàng thượng, Lễ Bộ Thượng Thư vẫn chờ ngài nghị sự đó."
"Ừm, để hắn chờ chút, trẫm lập tức liền qua đó." Tiêu Yến ném xuống roi trong tay, khôi phục bình tĩnh trước đó.
Nếu như Bạch Lạc Tích không có đầy thân vết thương nằm trên mặt đất, Vinh Thiển đều phải cho rằng một đoạn vừa rồi chỉ là ảo giác, hoàng thượng lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, vững vàng bưng tách trà ngồi ở vị trí đầu, tâm tình nhanh chóng ẩn giấu, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Đừng ở đó giả chết, dũng khí vừa rồi đi đâu rồi?" Nhìn Bạch Lạc Tích trên đất há mồm thở dốc, Tiêu Yến lạnh lùng mở miệng.
"..."
Bạch Lạc Tích thử động động thân thể, mỗi một nơi thần kinh đều đang đối nghịch với mình, cảm giác đau so với vừa rồi còn muốn rõ ràng hơn.
"Lúc trước làm sao thì đem ngươi lưu lại, đồ vô dụng" Tiêu Yến tiếp tục kích thích Bạch Lạc Tích, nhưng người sau đã tỉnh táo, vừa rồi nàng rõ ràng cảm thấy được sát ý, tuy Tiêu Yến đối với mình còn có một tia ôn nhu, nhưng dù sao cũng là người phía trên, chính biến năm đó không thể nghi ngờ là nét bút hỏng trên công lao huy hoàng của Tiêu Yến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tich/1506810/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.