Lão giả này chính là lão khất cái ngày đó trên tầng hai của tửu lâu tại trấn Đà Nẵng, mấy ngày hôm nay hắn vẫn âm thầm theo dõi Vũ Thiên Long, nếu chỉ nhìn qua cách ăn mặc cùng phong thái bên ngoài đoán chừng không một ai dám cho rằng lão lại là một vị đại năng thâm tàng bất lộ.
Bên người được buộc chặt một bình hồ lô đựng đầy rượu, tay cầm theo chiếc đùi gà nướng vàng ươm đã bị cắn đến nham nhở, trên miệng còn bóng loáng, lem luốc bởi dầu mỡ.
Lão giả này thân hình gầy gò, tướng mạo vô cùng tầm thường, cơ hồ một lão nông bình dị sống ở nơi thôn dã, nhưng nếu chú ý thật kỹ vào đôi mắt sẽ thấy, đôi mắt kia vậy mà phát ra quang mang của sự cơ trí, tinh anh, trên thân thể còn có một vầng hào quang trắng bạc do đạo vận ngưng kết lại mà thành.
Từ hơi thở toát ra mãnh liệt một luồng khí tức cuồng bạo mà hoang dã, lãnh ngạo mà cô độc, tựa như một đầu lang vương khiếu nguyệt.
Thời khắc lão hiện thân thương khung cũng muốn run rẫy, thái dương đều ảm đạm đi nhiều, từ bốn phía hư vô, lôi quang không ngừng chớp giật lại có hàn phong quét ngang đại địa khiến cho loạn vũ tại thời điểm này thi nhau trút xuống.
Nói đến Vũ Khắc Điệp, sau một kích như thiên lôi oanh tạc kia, thân thể hắn bị đánh đến chìm thật sâu vào trong lòng đất không biết sống chết thế nào, chỉ thấy một viên ngọc cốt màu vàng kim từ đó vội vàng bay ra như muốn đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-thien-tien-de/1462389/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.