Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau
Sáng ngày tiếp theo Tiểu Ngạc đang mơ màng mộng đẹp thì bị đá bay khỏi hang chuẩn bị một ngày đi săn mới. Lồm cồm bò dậy quấn quý chạy đến bên cự mãng hì hì hà hà. Con hàng ngày con việc bị hành hạ là một biểu hiện của tình yêu hay sao vậy, tâm lý tự ngược khá rõ ràng. Mục tiêu đi săn hôm nay là đàn lộc thể hình nhỏ hơn Ngưu sức chiến đấu yếu hơn, và cũng nhát gan hơn. Chỉ có cái là tốc độ của chúng nhanh vô cùng. Mặc dù tiến hóa đến lúc này thì cự mãng có thể dễ dàng đuổi kịp một hai con, thế nhưng như vậy không đảm bảo được mục tiêu kiếm nhiều mồi, mà lại rất mệt, nói chung là Lạc Thiên hắn lười chạy đua. Vận một tảng đá tầm 2 ngàn cân che lấy miệng hang tránh cho dã thú đánh hơi mà trộm thịt khi mình đi vắng Đại quái mãng xoa tay bắt đầu chuyến đi săn. Thần thức 30 trượng tỏa ra rất nhanh đã tìm thấy một đàn lộc, dón rén hai con hàn hạ thấp đầu trong bãi thảo mộc mà tiếp cận. Chíu chíu hai tiếng xé gió vang lên. Tiếng oa oa thất thanh của một con lộc nào đó cả đoàn lộc tán loạn bỏ chạy thế nhưng có hai con lộc béo múp bị bắn xuyên khớp chân đang cà nhắc không chạy nổi. Trong bụi thảo cách đó 20 trượng ( tầm 70m) một cái bóng màu lục lao đến nhan như chớp giật. Crắck Crắck... hai tiếng vang lên. Tiểu Ngạc với một phát táp mỗi con hoàn toàn bẻ gãy cổ của chúng. Thật ra thì Lạc Thiên với sự hỗ trợ của thần niệm có thể bắn xuyên não con lộc, bắn xuyên khớp còn khó hơn ấy chứ. Thế nhưng hắn muốn rèn luyện sự phối hợp với tiểu Ngạc. Sau này có khi gặp đối thủ đáng sợ hơn nhiều thì sự phối hợp ăn ý là mấu chốt của thành công và sinh tồn. Bổn cũ xoạn lại với mấy đàn lộc khác một ngày hắn thu hoạch đến tận gần chục con lộc tính ra phải gần sáu ngàn cân thịt chả chơi. Tiểu Ngạc hứng thú bừng bừng nó chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thịt tươi như vậy. Thịt hun khói ở hang động nó ăn phát ngán rồi, lần này đi ra ngoại giới săn bắn được thưởng thức thịt nướng thì nó mê tít rồi. Cái chi trước không thể làm những việc tinh tế thế nhưng việc xoay xiên thịt nướng trên giá là chuyện quá bình thường với nó. Và nó cũng bị phân đi làm việc này... không biết mệt. Thế nhưng đêm hôm đó phiền toái cũng mò đến. Một đàn động vật ăn xác thối có hình dáng như linh cẩu của địa cầu mò đến hang động.. Thế nhưng thay vì da lông thì người chúng lại phủ đầy lân giáp. Ngoài 30 trượng thì Lạc Thiên đã phát hiện ra chúng, bất ngờ là con đầu đàn đứng thẳng lên thể hình cao tới trượng rưỡi, quan trọng là nó tỏa ra linh khí mặc dù khá là nhạt. Cấp bậc có lẽ bằng tiểu Ngạc mà thôi, nhưng đây cũng là một phát hiện kinh hỉ. Nơi đây vậy mà có bảo vật tỏa ra linh khí, có thể là linh tuyền đó. - Tiểu tử... ngươi quấn lấy mười tám con chó nhỏ, để ca sử lý con cẩu lớn rồi quay lại giúp ngươi. - Ba ba.... nhớ rồi. Tiểu Ngạc đánh chó nhỏ... ba ba thịt chó lớn... Mẹ cái nghiệp gì đâu nhức cả đầu, trả lời vâng một câu thôi là được vậy mà dài dòng văn tự. Lạc Thiên hậm hực bò ra khỏi hang, nỏ tên chuẩn bị kĩ càng, tiểu cốt đao dắt bên hông áo choàng ống, nai nịt gọn gàng. Số là đàn linh cẩu này đánh hơi được nội tạng vứt đi của mười con lộc, sau đó nhờ vào khứu giác vô địch của chúng mà tìm được cái hang của Lạc Thiên và Tiểu Ngạc đang ngụ. Mùi thịt nướng bay ra từ hang lại càng hấp dẫn chúng. Nên nhớ rằng đàn linh cẩu này có một con đã bước chân vào tu luyện, chúng có tư cách đi ngang khu rừng thưa này. Chúng chưa từng ngán đối thủ nào cả. Đàn Sư tử còn bị chúng lùa như cẩu nữa là.... thế nhưng ở đời không ai đoán được chữ ngờ hôm nay chúng mệnh chung là đụng phải thiết bản. Trong bóng đêm tối đen như mực chỉ có những cặp mắt là lập lòe mà thôi. Xíu xíu lại hai tiếng xé gió vang lên. Vì dùng thần niệm dẫn đạo nên dù đếm tối không thấy gì cũng không hề cản trở việc Lạc Thiên xạ tiễn. Vì linh cẩu đầu dàn cũng tiến vào tu luyện nên đối đãi nó là mũi tên làm từ Độc giác của Lục Ngạc, tính xuyên thấu của mũi tam lăng thứ tiễn này rất cường đại. Vì độc giác to hơn móng vuốt nhiều nên một chiếc độc giác chế được ba mũi tên. Lại nói hai mũi tên xé gió vang lên xuyên thấu hai đùi của con linh cẩu đầu đàn. Thật ra thì Lạc Thiên hoàn toàn có thể xạ tiễn ở nơi yếu hại hơn để hạ gục đối thủ. Thế nhưng vì con linh cẩu này có linh khí nên nó cần phải sống để đưa Lạc Thiên đến hang ổ của nó, vậy nên từ mục tiêu giết sạch đàn linh cẩu biến thành đánh lui quân địch mà thôi. Tiếng oang oảng thất thanh của con linh cẩu đầu đàn làm cả bầy linh cẩu bồn chồn sao động. Nhưng không chờ chúng định hồn thì hai tiếng rít gào từ cửa hang vang vọng trong đêm, mang theo tính trấn nhiếp thần hồn rất mạnh. Hai bóng đen lao vào giữa bầy linh cẩu, vĩ quật là chiêu mà cả hai đều sử dụng. Đối với quần chiến thì vĩ quật rất là diệu dụng. Kiểu như đuôi vĩ của Đại quái mãng quất một vòng thì đã có năm con linh cẩu lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Ba hàng phiến gai của mãng vĩ xé toạc cơ thể chúng trước khi chúng bị đập tan nội tạng bắn ra xa. Vĩ quật của Tiểu Ngạc có vẻ kém hiệu quả hơn nó chỉ đập chết tức thì một con linh cẩu mà thôi, ngoài ra hai con khác bị đập bay bất tỉnh. Bỏ qua đàn cẩu nhỏ Lạc Thiên lao vào con đầu đàn, với nó thì mấy con tiểu cẩu không đáng chú ý, kể cả nó bất động để mấy con tiểu cẩu này cắn xé thì cũng chẳng thể xuyên qua được lân giáp của nó. Một quất nhẹ nhàng khiến con linh cẩu đầu đàn văng xa mười trượng đập nát mấy cái cây mới dừng lại. Nhìn thì thảm thiết nhưng đó là Lạc Thiên đã thu lại năm thành sức mạnh, khiến cho tên linh cẩu chỉ bị trọng thương mà thôi. Quay đầu lại quái xà nhìn thấy cảnh con sấu nhỏ đàn tả xung hữu đột giữa bày linh cẩu, Lạc thiên hài lòng mà gật đầu khen tốt, con hàng này rất nhiều tật xấu, tham ăn, nói nhiều, tham tài thế nhưng bàn về chiến đấu thì rất có triển vọng. Ý thức chiến đấu của con sấu con này rất mạnh mẽ, mặc dù có thể dựa vào da dày thịt béo kệ cho lũ linh cẩu cắn xé rồi tiến hành phản giết, thế nhưng nó không làm vậy mà tiến hành chiến đấu như với đối thủ cân sức vậy. Tiểu Ngạc nhảy tưng tưng, di chuyển không ngừng, đông một táp, tây một quẫy đuôi, nam một tát, bắc một đạp. Nhìn bóng ảnh xanh lục của nó trong lớp bụi mù mịt bạn có thể tưởng tượng như cầm một chiếc khăn mặt màu xanh phất đi phất lại liên tục...không một con linh cẩu nào có thể chạm vào người con tiểu Sấu trái lại xác chết la liệt khắp nơi số lượng ngày càng giảm. Gật đầu yên tâm Lạc Thiên vận dụng quái lực đẩy cự thạnh lấp cửa hang sau đó mới lao vào kết liễu nhanh tróng mấy con tiểu cẩu còn lại. Việc tiếp theo chắc chắn là phải rời xa căn cứ mà bám theo con linh cẩu đầu đàn. Nếu cửa hang không phong bế thì lúc quay về đảm bảo thức ăn trong hang không còn một cọng. Phải biết lúc này cách cửa hang mười trượng là xác gần 20 con linh cẩu ngổn ngang máu thịt bày nhày, rất nhanh thôi sẽ có lượng lớn thú ăn thịt tụ tập về đây.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau