Lạc Thiên cũng là thượng vị ông vua không ngai của Càn Khôn Tông gần 5 năm rồi, dù sao cũng hiểu được một chút quyền mưu chi thuật. Hắn ánh mắt sắc lạnh mà nhìn Tộc trưởng Bạch Bạng Tộc.
- Khuất Duy Nhất ta phải nhắc để ngươi nhớ rõ một chuyện. Bằng vào năng lực của ngươi, tham vọng của ngươi và cả sự nỗ lực trong thời gian qua của cả ngươi và tộc nhân thì chắc chắn các ngươi sẽ có chỗ đứng xứng đáng trong tương lai. Nhưng ta lại ghét nhất kiểu bán tính mạng người thân, tộc nhân để thượng vị... nhắc để ngươi nhớ kĩ, vì ngày hôm nay ngươi bán được tộc nhân thì ngày sau ngươi có thể bán cả ta. Có dã tâm mới có tiến bộ, điều này ta tán dương. Nhưng bất chấp thủ đoạn thì lại rất tệ hại.
Khuất Duy Nhất vội vàng quỳ rạp xuống sàn thuyền mà run bần bật. Hắn không dám thanh minh nửa lời, coi như là hắn thông minh. Chỉ cần hắn lấp liếm sai lầm thì đảm bảo ngày hôm nay hắn máu phun ba thước mà bỏ mình.
Tô Thiến Thiến cũng vội vàng quỳ rạp xuống mà xin tha cho Khuất Duy Nhất. Quả thực hắn mới tiếp xúc chưa lâu với Lạc Thiên nên chưa biết tính cách ông chủ rất là bao che người nhà. Mà khi Bạng tộc đã đầu nhập vào Càn Khôn Tông thì hắn coi đó là thành viên trong đại gia đình rồi, nếu ngay cả thành viên cũng lôi nhau ra bán thì đừng hi vọng vào tương lai cùng nhau đánh ra một mảng trời.
- Lâng này bỏ qua, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-thien-ky/2373833/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.