Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau
Trong mờ mịt của độc vụ quân đoàn Càn Khôn Tông vẫn lầm lũi tiến lên. Lạc Thiên vẫn ôm Hồng Mãng trong lòng mà dùng Linh Lực của mình để bảo hộ cả hai. Do Hồg Mãng bị bất tỉnh thế nên không thể tự kích phát linh khí thuẫn bảo hộ bản thân, Lạc Thiên phải giúp nàng thủ hộ thân thể nếu không độc vụ sẽ ăn mòn cơ thể nàng. Thế nhưng một Chiếc Linh Khí thuẫn bảo hộ cho hai người thì rất nhanh bị phá hủy, cứ như vậy tiêu hao cũng không phải là cách. Lạc Thiên đành phải dùng chính linh lực của mình để tạo nên vòng bảo hộ cho cả hai. Cũng may pháp lực của hắn trong cùng cấp thuộc lợi bất khả tư nghị vậy nên trèo chống nhất thời thì vẫn chịu được. Bỗng nhiên Hồng Mãng thức tỉnh, Hai mắt mông lung mà nhìn quái Giao. Nàng bị thương cực nặng, một dấu răng phá rách bụng nàng, nơi ấy vẫn còn lởm chởm máu thịt lân phiến và xương, đôi chỗ còn lòi ra cả nội tạng. Tuy đã được uống đan dược và bôi thuốc cầm máu nhưng không có linh lực hỗ trợ thì những thứ này hiệu quả cực kém. " Thiên Ca... bỏ muội xuống đi.... đừng cố gắn làm gi nữa... kể cả có đến được nơi tập kết..... cũng chỉ có một canh giờ nghỉ ngơi.... vết thương cũng không đỡ bao nhiêu.... lần này Thiên Ca còn cố bảo bọc muội... nhưng chặng tiếp theo... tiếp theo nữa thì sao... Muội đi rồi.... chỉ lo lắng đến một chuyện là ai chăm sóc cho Thiên ca mà thôi.... Nhưng... Nhưng có Hào Gia Hân muôi tử rồi ta đi cũng yên tâm...." Hồng Mãng cố sức mà nói ra... nàng giờ thở ra thì nhiều hít vào thì ít, có lẽ nàng đã đi đến cuối con đường rồi. Một chút hồi quang phản chiếu mà thôi. " Im miệng... không cho muội chết...ta đã hứa rồi đời này Lạc Thiên Thiên ta chưa tận thì không ai mà tổn thương được nàng.... Muội không được nói nhảm... ta chịu được... không có ta thì người khác trong Tông lần lượt giúp cũng có thể đưa muội tới đích" Lạc Thiên hai mắt đỏ hồng như máu nhìn Hồng Mãng mà gắt lên, nhìn hắn giời đây không còn cái vẻ cợt nhả thường ngày nữa... toàn thân hắn lúc này mới đúng là hung thú theo đúng danh phùng kì thực. Tràn đầy bạo ngược, tràn đầy khát máu và bùng nổ. Hồng Mãng cố dùng sức mà dúc đầu vào lòng Lạc Thiên " Thiên Ca.....đừng lừa mình dối người làm gì.... ở đây không một ai ngoài Thiên ca có năng lực này..... Thiên ca của muội là Rồng bay cửu trùng thiên.... không phải vì ta mà gặp bất trắc nơi đây được.... muội cũng không trụ được lâu.... thả muội xuống... cầu xin huynh" Hồng Mãng cố nở một nụ cười trên khuôn mặt Xà loại của mình. " Không được nói gở... ta chưa chết thì ngươi còn chưa chết được.... ta còn phải chứng kiến ngươi biến thành Nhân tộc Hình xinh đẹp ra sao..." Lạc Thiên cắn răng mà đạo, cặp mắt đỏ hồng của hắn đã ứa đầy nước mắt rồi. Có lẽ quá mệt mỏi mà Hồng Mãng nhắm mắt lại thều thào trong mê sảng " Ta biết ngươi thích nhân tộc ngoại hình.... ta hận mình tai sao là xà.... tai sao không có đôi tay để một lần được ôm ngươi vào lòng.... hận a.... Ta không muốn làm muội muội ngươi.... Thiên ca.... ta muốn làm người phụ nữ của ngươi.... chỉ cần ở bên chăm sóc những thứ vụn vặt là đủ..... nhưng là là xà .... ngươi là Long vốn ta không xứng.... không xứng.... nhưng lúc này sao.... được ngươi ôm thật ấm áp... nếu biết trước khi chết mà được hạnh phúc như vậy... ta mãn nguyện rồi". Nói đến đây Hồng Mãng cứ thế mà lịm đi, sinh mệnh của nàng đã đến cuối cùng rồi. Không thể cầm cự thêm giây phút nào. Thế nhưng nàng được vì người mình yêu mà chết, được chết trong vòng tay người mình yêu thì đó cũng là Hạnh phúc đến tận cùng rồi. " Không ngươi không thể chết ngươi là ngươi mà Gia Hân là Gia Hân không ai có thể thay thế ngươi.... nếu ngươi muốn thì đời này kiếp này ta sẽ ôm ngươi.... mãi mãi ôm ngươi.... bao bọc ngươi... cái gì mà Long cái gì mà Xà... đi chết con mẹ nó đi" Lạc Thiên vốn trốn tránh tình cảm củ Hồng Mãng vì cái nhân tính ở bên trong linh hồn nó mà thôi, hắn cảm thấy mình mà "yêu" một con rắn thì có vẻ kì kì. Thế nhưng tinh yêu nó quái đản, đôi khi chỉ là tâm hồn mà đến với nhau... ngoại hình nhất thiết quan trọng ư. Giờ phút này hắn đang nhớ lại một trên cánh đồng cỏ bát ngát năm xưa nơi Man Hoang chi địa. Vậy mà con rắn nhỏ màu hồng ngơ ngác xuất hiên trước mặt hắn. Rồi nó ngờ nghệch mà tin vào lời Lạc Thiên Thiên ba hoa, không do dự mà đi theo hắn. Dâng hiết tất cả cho hắn, âm thầm chịu đựng tất cả, chỉ cố gắng làm sao để hỗ trợ cho Lạc Thiên. Nàng chính là người âm thầm làm tất cả mọi chuyện mà không hề kêu than hay ồn ào một tiếng. Lạc Thiên hắn hiểu chứ, hắn nhìn thấy hết, cảm nhận được tất cả vậy nhưng hắn không dám tiếp thu nàng chỉ vì cái phần nhân tộc quỷ quái trong kinh hồn hắn mà thôi. Giờ đây Lạc Thiên đang lầm bầm trong miệng " Ta là Long... là Yêu thú... một yêu thú có tình cảm với một yêu thú khác thì có gì mà sai.... có lẽ... ta yêu muội... muội không thể chết được... không thể chết được". Thật ra con người cũng vậy, yêu thú cũng vậy phàm là sinh vật có trí tuệ thường phạm một sai lầm không thể tha thứ. Đó là chỉ lúc mất đi hạnh phúc rồi mới thấy quý giá, những lúc bình thường thì lại không quan tâm. Và Lạc Thiên đã phạm phải sai lầm chết người này. Giờ đây hắn hối hận thì làm được gì, khóc thì làm được chi. Nhưng Yêu thú là một dạng sinh vật rất đáng yêu, huyết mạch làm cho chúng có những hành động mà khi nhân tộc nhìn vào sẽ thấy thật ngu ngốc. Thật cảm tính. Và Lạc Thiên lúc này đã bị huyết mạch Long loại cuồng bạo của mình triệt để nuốt gọn cả tâm trí. Hắn vậy mà ôm lấy lấy Hồng Mãng vào lòng rồi vận động linh lực giúp nàng tiêu hóa đan dược liệu thương. Ngay lập tức độc vụ như cá mập ngửi thấy máu tanh mà lao về phía hắn. Một giây, hai giây.... chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi mà vòng Quang tráo hộ thân của Lạc Thiên vỡ vụn như thủy tinh. Rồi độc vụ tràn vào thôn phệ ăn mòn cơ thể hắn. Mắt thường có thể thấy được lân phiến trên người hắn từng cái từng cái bị hủ hóa ăn mòn, chỉ trong chớp mắt toàn thân hắn đã bày nhày máu thịt. Thế nhưng như một con Hung thú bị thương mà càng thêm cuồng bạo Lạc Thiên giờ đây đã mất hẳn đi lí trí của bản thân,vậy mà theo bản năng vẫn truyền linh lực cho Hồng Mãng. Đây chính là hành động tự sát không lý trí. Vì hắn làm thế chẳng những không cứu được Hồng Mãng mà khiến cả hai chết nhanh hơn. " Phụ Thân....." "Phụ Thân...." Ba tiếng hét chói tai như phát ra cùng lúc. Lục Ngạc và Song Ưng không quản tất cả mà lao vào vòng xoáy độc vụ đang cuồng bạo ấy. Nếu như nói Yêu thú ngu ngốc thì cũng không sai. Nhưng đó là từ nhân tộc ích kỉ họ mãi mãi không bao giờ hiểu được tình cảm của yêu Thú. Trừ khi họ thực sự là Yêu tộc như Lạc Thiên lúc này đây.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau