Bạch Cửu bỗng giật mình, thoát khỏi kí ức kia mà nhìn bát canh sủi cảo. Tiểu Chu không biết đã ngồi đối diện y từ bao giờ, hắn vẫn luôn trầm mặc yên tĩnh, ánh mắt lại luôn hướng phía y mà chăm chú nhìn.
Bát canh sủi cảo vẫn còn đó, hơi nóng vẫn bốc lên, tựa như vẫn còn ở lúc nương bên cạnh chăm sóc y. Khoé mắt Bạch Cửu hơi cay, miệng lưỡi không biết sao vừa đắng chát lại nghẹn.
Bạch Cửu tự đốc thúc tinh thần, nhắm mắt lại, thở dài một hơi, quay mặt đi, giọng lạnh đi vài phần: "Hiện tại ta không muốn ăn."
Nghe Bạch Cửu nói vậy, Tiểu Chu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục trầm mặc, tay hắn gác cằm, ánh mắt không di dời dù chỉ một li.
Bạch Cửu im lặng, Tiểu Chu cũng không nói.
Mãi một khắc sau, Bạch Cửu bị hắn nhìn muốn cháy cả mặt mới chậm rãi nâng mi, quay qua nhìn hắn, lại phát hiện ra bát canh sủi cảo tự nhiên biến mất, trên bàn trống rỗng.
Canh sủi cảo y vẫn rất thích ăn, do nhìn nó mà không nhịn được nghĩ về chuyện cũ nên mới từ chối, nói thì nói vậy nhưng y vẫn có thể ăn mà!
Tiểu Chu vân vê vòng bạc trên cổ tay, thấy y nhìn lại mình thì mỉm cười, tai sói trên đầu động một cái.
"Cái đó...", Bạch Cửu không nhịn được, muốn hỏi hắn.
Tiểu Chu hơi nghiêng đầu, biết y hỏi gì, liền trả lời: "Huynh không muốn ăn nên ta đổ đi rồi."
Đổ đi rồi.
Đổ! Đi! Rồi!
Tại sao hắn đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-thien-chi-le/3456818/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.