Cửu Vĩ Hồ xuất hiện giống như là một thiên sứ, cứu tinh cho cuộc đời của mình, làm cho Triệu Uyển Nghi không thể nào ngăn cản cảm xúc của mình nữa, thật là phải cảm tạ trời xanh đã thấu hiểu cho nỗi lòng của người con gái ngốc nghếch đi trải đời như cô.
Có lẽ câu nói người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc. Thật sự là không có nhiều nhưng cô thì phải tin rồi.
_Cảm ơn cô, tôi là...
Bụp... Bụp.... Hai tiếng trầm đục vang lên.
Hai người bên cạnh tên cầm đầu thấy lão đại bị hạ gục thì biết là gặp phải người có luyện võ. Còn về phần phải làm thì chỉ có thể làm cho gọn gàng. Dù sao cũng cần tiền.
Người con gái mới tới này thực là đẹp hơn rất nhiều so với Triệu Uyển Nghi mục tiêu lần này. Nếu như bắt được bán cùng thì quyết tâm phải làm bằng được.
Vì thế mà hai người len lén tiến vào phía sau của Cửu Vĩ Hồ, chuẩn bị bất ngờ tiến công, chế ngự nhanh nhất có thể đối với Cửu Vĩ Hồ, tránh bị ăn đòn giống như đại ca của bọn chúng.
Nhẹ nhàng chờ Cửu Vĩ Hồ phân tâm, lặng lẽ đánh lén, vậy mà cũng không thể thành công, hai người còn không thấy rõ Cửu Vĩ Hồ ra chân thì cảm giác thân thể của mình giống như không trọng lượng vậy. Vẽ một đường cong tuyệt đẹp đập vào tường, cả người tụt xuống đất, mất đi ý thức ngất xỉu.
_A, cô nói cô tên là gì ấy nhỉ?
Cửu Vĩ Hồ quay người lại, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than/2763895/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.