Chúng ta có thể về chứ Lăng Thiên sau khi nghe xong kết quả thì cũng không muốn ở lại bệnh viện nữa mà muốn trở về nhà để riêng tư rèn luyện lại thân thể, Phương Tĩnh nghe đứa con nói thế thì cũng an tâm và quyết định đưa đứa trẻ trở về nhà để chăm sóc lên Cô quay ra nói với lão giả có mái tóc bạc trắng với vẻ mặt áy náy:
"Cảm ơn Trần Lão đã dốc sức chữa trị cho đứa nhỏ Thiên Vũ này giờ nó đã ổn định nên cháu xin phép được đưa đứa nhỏ này về nhà"
Hai lão giảng nghe cái thì quay lại nhìn nhau rồi người có mái tóc hoa râm quay sang nói.
"Không có gì chúng ta cũng chỉ là cố gắng hết sức phần lớn cũng là do thân thể của đứa nhỏ này tốt cùng với ý chí còn hai lão đầu chúng ta cũng không thể làm gì nhiều hơn cho nó,việc nó tỉnh lại cũng có thể nói là một việc vui."
"Vậy xin cảm ơn nhị lão, cháu đi làm thủ tục để đưa Lăng Thiên về nhà ".
Nói xong cúi chào rồi quay ra nói với cô y tá làm thủ tục xuất viện rồi nhấc điện thoại lên gọi cho một số máy mà khi nhấc máy lên truyền đến một giọng nói trầm trầm ấm áp nhưng tràn đầy lo lắng
"Phương Tĩnh à đứa nhỏ sao rồi,bác sĩ đã đưa ra kết quả như thế nào, em không cần quá lo lắng y học bây giờ hiện đại nên các bác sĩ chắc chắn có thể chữa khỏi cho con của chúng ta mà"
Không đợi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than/2763800/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.