Chương trước
Chương sau
Trong phòng Lạc Trần từng quyền, từng quyền, không ngừng thôi động đánh trong không trung, những ngày qua, ngoài việc làm ở khu vườn của Ninh Thiên Vũ, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện không một ngày nào bỏ sót. Cũng nhờ vậy tuy tu vi của hắn tiến nhanh như gió những khống có ảnh hưởng tới căn cơ, hắn liều mạng tu luyện không quản ngày đêm, đem mấy môn công pháp được Ninh Thiên Vũ phát xuống tu luyện tới cảnh nhất định, không hề thua kém tu vi bản thân.
Thân hình Lạc Trần đang từng quyền lện vào không trung, bỗng hắn liền dừng lại, rồi nhanh như chớp, đem căn phong bề bộn của hắn dọn qua một lượt, hắn vừa hoàn thành công việc thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa,
“Cạch, cạch, cạch”
“Lạc Trần, mau đệ có trong đó không? Tiểu thư cho gọi ngươi, mau tróng tới nhận nhiệm vụ”
“Nhạc tỷ ta tới liền.”
Nghe đến Ninh Thiên Vũ cho gọi hắn, Lạc Trần vội khoác trên người cái ao choàng rồi đi ra mở cửa cho Ninh Nhạc.
“Nhạc tỷ, không biết tiểu thư cho gọi ta có việc gì vậy.”
Sau khi mở cửa phòng Lạc Trần tỏ vẻ thân thiện nhìn thiếu nữ trước mặt mà hiếu kỳ hỏi. Binh thường Ninh Thiên Vũ rất ít cho gọi hạ nhân, hầu như mọi việc đều được thị nữ thân tín bên cạnh đi làm, một khi có việc tìm tới người thứ ba chứng tỏ việc đó không phải đơn thuần.
“Ngươi không cần nóng lòng như vậy đâu, dù sao khi tới trước mặt tiểu thư, người cũng sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, tiều thư có việc cần ra ngoài, còn về đi đâu ngươi cũng không cần biết
Sau khi chuyền lời, Nhạc Nhi cũng không quấy nhiễu Lạc Trần mà để thời gian cho hắn chuẩn bị, nàng sau khi nói mấy câu hỏi thăm thì cũng xoay người rời đi. Lạc Trần không có chậm trễ, hắn nao vội vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ, vừa rồi hắn luyện công đã đổ rất nhiều mồ hôi, nếu không làm sạch hẳn sẽ có mùi rất khó chịu.
Vì đi gặp tiểu thư, người trong mộng của hắn, Lạc Trần cũng cầu kỳ chuẩn bị một phen, sau khi chải chuốt một hồi Lạc Trần nhìn bản thân trước gương đồng mà hài lòng gật đầu mấy cái. Trước khi ra khỏi phòng hắn còn không quên cầm theo thanh kiếm mà hắn được thưởng trước đó, thêm đo hắn cũng dấu thanh đoản kiếm nhị tinh hại phẩm cướp được cho vào trong người, sau đó mới rời đi.
Lạc Trần dựa theo chí nhơ lần trước được Nhạc nhi dẫn đi, tìm được đường tới phòng riêng của Ninh Thiên Vũ. Đứng trước cửa phòng tiểu thư, hắn cao giọng nói.
“Thuộc hạ Lạc Trân có mặt, có chuyện, xin tiểu thư phân phó”
Hắn đứng đợi một hồi thì cánh cửa phóng mở ra, Ninh Thiên Vũ bước tới, dáng người của nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, động lòng người như bốn tháng trước Lạc Trần nhìn thấy. Dáng người uyển chuyển dịu dàng như giọt nước, khí chất xuất chần như tiên tử, trên mặt nàng vẫn đeo tấm khăn lụa mỏng, cả người lại tỏa ra một sự thanh cao, có chút lạnh lùng cự người ngàn dặm.
“Ngươi đã tới rồi, vậy chúng ta lên dường thôi. Hôm nay chúng ta sẽ tới Nhạc Gia một chuyến để dự tiệc sinh nhật của Nhạc Gia đại công tử Nhạc Hùng. Gọi ngươi tới để ngươi được mở rộng tầm mắt, nần sau những việc như vậy sẽ thường xuyên hơn, đến lúc đó chánh cho ngươi bỡ ngỡ”
Vừa đi ra hướng cổng Ninh Phủ, Ninh Thiển Vũ vừa vặn dò Lạc Trần mấy vấn để, cót là để cho hắn hiểu được công việc của mình. Lạc Trần cũng minh bạch thì ra Ninh Thiên Vũ cho gọi hắn tới là để làm hộ vệ cho nàng. Với thực lực thâm bất khả chắc hiện tại của Ninh Thiên Vu thì Lạc Trần hắn không có tư cách làm hộ vệ, nếu như có việc gì xảy ra, với thực lực của Ninh Thiên Vũ còn không giải quyết được thì Lạc Trần cũng chỉ là cái đuôi vướng bận thôi.
Biết bản thân đi theo chỉ làm cái đuôi nhưng Lạc Trần lại không có khó chịu chút nào, ngược lại trong lòng hắn cò có chút vui vẻ khoái chí. Nàng ta dẫn hắn đi theo chứng tỏ hắn trong mắt Ninh Thiên Vũ còn có chút phân lượng, không đến nỗi quá vô dụng.
Rất nhanh ba người ra tới cửa lớn Ninh Phủ, trước cửa lớn không biết từ bao giờ đã chở sẵn mấy cỗ xe ngựa lớn. Như Lạc Trần đoán không sai thì ngoài chiếc xe ngựa ở giữa là của Ninh Thiên Vũ thì hai chiếc xe trước sau đó là của những thiên kiêu khác trong Ninh Phủ.
Ba người Lạc Trần tới trước chiếc xe ngựa lớn ở giữa, còn chưa kịp trèo lên thì có một tiếng nói trong trẻo của một thiếu nữ vang nên.
“Thiên Vũ tỷ tỷ, ngươi tới sớm vậy. Thiên Hạo đại ca còn vừa nói ngươi không thích tới những lơi đông người như yến tiệc đó, vậy mà lại gặp tỷ ở đây, xem ra đại ca lại nói sai rồi”
Một thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung độ tuổi tầm mười sáu mười bẩy nhanh chân chạy tới gần Ninh Thiên Vũ, thân thiết cầm lấy một tay của nàng mà vui vẻ nói. Khi thiếu nữ kia tới Lạc Trần liền nhận ra đó là một trong tam đại thiên kiêu của Ninh Gia thế hệ này đó là Ninh Thiên Nhi, em gái họ của Ninh Thiên Vũ và Ninh Thiên Hạo.
Ngoài nàng ta ra, Lạc Trần còn nhìn thấy phía xa đi tới một thanh niên cao lớn, trắng trẻo đẹp trai, nhìn tầm khoảng hai mươi tuổi. Cả người hắn tỏa ra khí tức trầm ồn, tao nhã, tạo cho người khác một cảm giác rất dễ gần và thân thiện.
Theo Lạc Trần cảm ứng được thực lực của thanh niên đó vậy mà cũng vô cùng cao, hắn không thể đò sét được thực lực sâu cạn của đối phướng. Nhưng dựa vào khí tràng và áp lực từ đối phương Lạc Trần cũng khẳng định được đối phương hẳn là một cao thủ Luyện Khí Cảnh cũng như Ninh Thiên Vũ.
Nhưng hắn cũng cảm nhận được thực lực của y còn cao hơn Ninh Thiên Vũ mấy bậc. Lạc Trần đoán không sai người này hẳn là Ninh Gia đệ nhất thiên kiêu Ninh Thiên Hạo, mà khi người đó tới gần đám người Ninh Thiên Vũ thì bên cạnh Nhạc Nhi và Lạc Trần cũng khẽ khom mình vấn an.
“Thuộc hạ tham kiến đại thiếu gia, tam tiểu thư”
“Nô tỳ tham kiến đại thiếu gia, tam tiểu thư”
Ninh Thiên Hạo đối với hạ nhân chào hỏi cũng không quá để ý, hắn chỉ phất tay ý bảo mọi người không cần khách sáo rồi hào sảng nói.
“Nếu Vũ Nhi muội cũng đã tới thì cả ba chúng ta cùng đi tới Nhạc Gia đi, hẳn là sắp tới giờ nhập tiệc rồi”
Thấy cảnh đó, Lạc Trần cũng không lấy gì là lạ, hắn sớn từ trong đám hạ nhân của Ninh Phủ biết được vị thiếu gia này tính tình hào sảng, thích kết giao bạn bẻ bốn phương, hắn cũng là người không thích mấy cái lễ tiết xã giao tầm thường vì vậy mới có một màn như vậy xảy ra.
Còn bên kia Ninh Thiên Nhi cũng nhìn thấy Lạc Trần, nhưng nàng ta cũng lười để ý tới hắn, nàng chỉ liếc hắn mấy lần thấy hắn không có phản ứng gì quá cũng chả buồn quan tâm tới. Nhưng vị thiên kiêu như Ninh Thiên Nhi, Ninh Thiên Hạo ở các gia tộc lớn thường ngạo khí rất lớn họ thường lười để ý tới mấy hạ nhân như Lạc Trần cũng là điều thường thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.