Chương trước
Chương sau
Lạc Trần nhận ra ý đồ sấu của tên đó liền lặng xoay người lại đối diện với tên nam tử béo lùn đó.
“Không biết ngươi muốn bồi thường bao nhiêu? Ta thấy y phục của ngươi cũng không có vấn đề gì”
Tên nam tử béo lùn kia thấy thái độ bình tĩnh như nước của Lạc Trần cũng cảm thấy chột dạ, nhưng hắn có vẻ khá linh hoạt tỏng trường hợp này, liền nhanh tróng lạnh giọng quát lên.
“Tên tiểu nhà quê kia, ngươi không có mắt nhìn sao? Y phục trên người ta đáng giá cỡ nào, ngươi có thể biết được sao. Ta nói nó bị tổn hại là đã tổn hại rồi, còn không mau đem một trăm đồng vàng ra bồi thường, nếu không đừng trách ta vô tình”
Lạc Trần nhìn thấy thái độ hênh hoang, vô lý của kể đứng trước mặt mình mà thầm cười khinh bỉ. Lạc Trần có thể nhìn ra tên đó chỉ có tu vi luyện thể cảnh tam tọng sơ kỳ, vơi tu vi của hắn như vậy cũng chỉ tương đương với Lạc Trần tu luyện hơn một năm qua, vậy mà tên béo lùn đó lại còn đe dọa hắn, đúng là nực cười.
Do trước đo Lạc Trần đã dùng bí pháp che dấu đi tu vi của mình, chỉ biểu hiện ra bên ngoài bản thân có thực lực luyện thể nhị trọng, không ngờ lại rơi vào tầm ngắm của tên vô lại kia. Hắn nghĩ Lạc Trần thật là con dê béo của hắn dễ như vậy sao.
“Ồ, vậy ngươi hãy vô tình đi cho ta xem, ta cũng muốn biết ngươi vô tình được tới đâu”
Lạc Trần dùng vẻ mặt khiêu khích tới tên nam tử béo lùn kia, khiến hắn như tức sôi nên. Bản thân Lạc Trần vốn thích nhàn hạ, không thích tranh đấu mà dữ vẻ khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là hắn dễ bị bắt nạt.
Sau hơn một năm luyện võ thực lực bản thân Lạc Trần đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, hắn từ người bình thường chở thành người có tu vi luyện thể cảnh tam trọng. Cùng với trong quãng thời gian đó hắn vẫn không ngừng cải thiện kỹ năng thực chiến của bản thân qua việc luận bàn với một vài người làm trong Ninh Phủ như Ninh Tài, vì vậy việc đối phó tên vô lại béo lùn cũng có tu vi luyện thể tam trọng không thể làm khó được hắn.
“Thì ra là Đại Hoàng, hắn lại tới đây lừa đảo nữa rồi, không biết thiếu niên xui sẻo kia là ai, bị Đại hoàng nhắm tới e là có kết cục không tốt rồi”
Có một vị trung niên nam tử thấy cảnh xích mích của Lạc Trần và tên béo lùn kia mà cảm thán nói ra, cũng ngay lúc đó có một vị nam tử thư sinh cất tiếng.
“Ta thấy chưa hẳn, các ngươi nhìn vị tiểu huynh đệ kia tửu đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không có vẻ gì hoang mang. E là tên Đại Hoàng kia đá phải tấm sắt rồi”
“Thì đã sao? Tiều ca kia có lợi hại hơn Đại Hoàng, nhưng cũng đừng quên kẻ đứng sau lưng tên Đại hoàng đó là ai. Ta nghe nói Đại Hoàng là tiểu để của tên đệ tử dòng chính của Nhạc Gia, một trong bẩy đại thế lực lớn của Phú Xuân thành đó, cho dù tiểu ca kia có lợi hại tới đâu cũng không thể nào bằng được vị đứng đằng sau Đại Hoàng”
Những người xung quanh kia không ngừng nghị luận, mà những điều đó đều rơi vào tai Lạc Trần, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm là gì. Sau lưng tên đại hoàng kia có chỗ dựa, hắn thì không có sao? Vì vậy hắn chẳng cần có gì phải quan tâm.
Cùng lúc đó tên nam tử béo lùn nhìn Lạc Trần với ánh mắt hung tàn sắc lạnh nói.
“Ngươi muốn chết, vậy thì đừng có trách ta”
Hắn dứt khoát ra tay đánh về phía Lạc Trần, hắn sở đây hoành hành lâu như vậy cũng không có bị kẻ nào coi thường hắn như vậy, hắn muốn ra tay phủ đầu dạy dỗ Lạc Trần một chận để cảnh cáo.
Tên nam tử kia cũng không yếu, hắn tu luyện cũng là một bộ công pháo nhất tinh, có điều không biết là thượng phẩm hay hạ phẩm thôi. Quyền phong như ảo ảnh nao tới Lạc Trấn, cũng với đó thân hình của tên Đại Hoàng kia cũng nao nhanh tới tiếp cận Lạc Trần.
Lạc Trần thấy Đại Hoàng tấn công tới hắn vẫn bình tĩnh nư nước, thân hình vững như thái sơn, hắn vận yếu quyết của Thiên Cương Quyền Tầng thứ hai rồi ra một quyền, cứng đối cứng với Đại Hoàng.
“Ầm...”
Hai cú đấm kịch liệt va chạm với nhau, tạo ra lực phản chấn, đầy lùi Lạc Trần và Đại Hoàng về phía sau mấy bước. Hai bên vừa rồi chỉ là đòn thăm dò lẫn nhau không có ra tay toàn lực những cũng ngang tài ngang sức, không ai có ưu thế hơn ai.
Đám đông thấy Lạc Trần vậy mà có thể đối cứng với Đại Hoàng thì cũng khá bất ngờ, không ngờ Lạc Trần nhìn qua cách ăn mặc thì có vẻ là người không có thế lực gì lớn, bản thân hắn lại còn trẻ như vậy, có thể cùng với tên ác bá Đại Hoàng không phân cao thấp đúng là hiếm thấy, chỉ có những đệ tử của các thê lực lớn mới có thể so sánh được.
“Thì ra tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, đúng là đủ cứng, ngươi tưởng với chút thực lực đó ngươi có thể bình an rời khỏi đây được hay sao. Ta cho ngươi một cô hội nữa, mau tróng hướng bổn đại gia dập đầu tạ lỗi rồi bồi thường, nếu không ngươi đừng hòng bình yên ra khỏi đây”
Đại Hoàng khinh thường nhìn Lạc Trần mà ra điều kiện với hắn, tuy một lần va chạm vừa rồi hai bên ngang sức, ngang tài, nhưng Đại Hoàng tin bản thân hắn có vài con bài chưa lật đủ để chấn áp một người trẻ như Lạc Trần.
Còn Lạc Trần thấy đối phương sau khi cùng hắn vẫn còn hung hăng như vậy, thậm chí yêu cầu hắn dập đầu tạ tội, trong lòng hắn bùng lên một ngọn nửa giận dữ vô biên. Hắn vốn chỉ đến đây làm nhiệm vụ của tiểu thư giao phó, vậy mà không biết từ đâu ra một tên khốn kiếp kiếm chuyện với hắn một cách quá đáng như vậy, thật coi hắn là quả hồng mềm, muốn nắn, bóp thế nào cũng được sao.
“Ngươi đã muốn chiến thì tới đây, ta trước nay không ngại, còn lải nhải như đàn bà vậy”
Lạc Trần cũng đã quyết định lện cho tên vừa sấu vừa lùn này một chận, bất kể hậu trường của hắn là gì thì hắn cũng không quan tâm. Dứt Lời Lạc Trần chủ động tiến lên, khí thế như sơn, một quyền đánh tới Đại Hoàng, còn Đại Hoàng cũng không cam lòng bị động, hắn cũng vung quyền đánh trả.
Lần này hai bên đã biết được sâu cạn của đối phương vì vậy Lạc Trần và Đại Hoàng ra tay không hề có chút giữ lại mà toàn lực phát huy ra. Nắm đấm của Lạc Trần dũng mãnh như mãnh thú tấn công tới Đại Hoàng, nhưng tên đó không hiểu bằng cách nào mà nhanh tróng nghiêng người một trăm tám mươi độ về một bên, đồng thời hắn cũng tung một cước về phía Lạc Trần.
Thấy chiêu thức của mình không có thành công đánh trúng mục tiêu, Lạc Trần nhanh tróng thối lui, vừa kịp chánh được sự phản kích của đối thù, cứ như vậy hai bên giao thủ với nhai mấy chục chiêu, nhưng hai bên có tu vi tương đương nên nhất thời khó phân thắng bại.
Bất chợt lúc Lạc Trần đang cùng Đại Hoàng giao đấu với nhau, hắn tự động thối lui về sau vài bước chân rồi thu người nhảy nên không trung mà quát lớn.
“Thiên Cương Thoái, ngươi chết”
Tiếp đó Lạc Trần trên không trung tung ra liên tiếp vài cước đánh về phía Đài Hoàng, đây là chiêu thức thứ ba trong bộ công pháp Thiên Cương Quyền, có uy lực vô cùng to lớn, một khi đem ra sử dụng khiến cho đối thủ không kịp phòng bị mà dính đòn.
“Phốc, phốc”
Đại Hoàng không càn nổi sự tấn công của Lạc Trần, khiến bản thân bị Lạc Trần đạp cho mấy cước, lập tức bay về phía sau, đụng phải quầy hàng của Thiên Dược Các, gây ra thanh âm không nhỏ.
“Hừ, với chút bản lĩnh đó cũng muốn đối phó ta, ngươi đúng là chán sống rồi”
Lạc Trần đắc thủ, tỏng lòng vui mừng mà mỉa mai nhìn Đại Hoàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.