Chương trước
Chương sau
Bên ngoài cổng lớn của Nhạc Phủ, dáng người xinh đẹp của Ninh Thiên Vũ nghiêm túc đứng thẳng hướng về một hạ nhân của Ninh Phủ dặn dò.
“Nếu đại ca ta có hỏi thì hãy thay ta chuyển lời cho huynh ấy rằng ta cảm thấy cơ thể không thoải mái muốn về phủ nghỉ ngươi trước, bảo huynh ấy không cần lo lắng”
“Vâng thưa nhị tiểu thư, thuộc hạ nhất định chuyển lời tới đại thiếu gia”
Tên hạ nhân kéo xe của đại ca Thiên Vũ, Ninh Thiên Hạo cung kính cúi đầu không hề có ý kiền gì, còn Ninh Thiên Vũ cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn về hướng Nhạc Nhi đang dìu Lạc Trần bị thương nói.
“Tiểu Nhạc, muội dẫn hắn cùng vào trong xe của ta đi, hắn hiện đang bị thương rất nặng, nếu ở ngoài cũng không tiện cho vết thương của hắn”
“Nhưng nhị tiểu thư Lạc Trần hắn chỉ là hạ nhân với hắn lại là một nam tử, nếu như vào trong xe cùng tiểu thư e là không tiện cho lắm. Không cẩn thận thậm chí có thể gây ảnh hưởng tới thanh danh của tiểu thư”
“Ngươi không cần để ý tới những thứ đó, từ trước tới nay việc Ninh Thiên Vũ ta muốn làm còn cần để ý đến ánh mắt người khác hay sao? Huống chi Lạc Trần hắn cũng đã từng ngồi tỏng đó một lần rồi, ngồi thêm lần lữa thì đã sao?”
“Nhưng tiểu thư người...”
“Không cần nói nhiều nữa, chúng ta hổi phủ thôi”
Nhạc nhi còn chưa nói hết câu Ninh Thiên Vũ như đã đoán được nàng muốn nói gì niền ngắt lời Nhạc nhi rồi thản nhiên như không bước về hướng xe ngựa của mình chèo vào trong. Nhạc nhi thấy vậy cũng chỉ đánh cúi đầu không dám nói tiếp, nàng đi theo Ninh Thiên Vũ từ nhỏ, sớm biết Ninh Thiên Vũ tính tình cứng đầu, một khi đã quyết định việc gì thì rất khó thay đổi.
Cuối cùng Nhạc nhi cũng đành dìu Lạc Trần tới gần xe ngữa rồi cùng gã phu xe đưa Lạc Trần vào trong xe ngựa. Gã nam tử trung liên phu xe kia vốn là một cao thủ ẩn mình được Ninh Phủ âm thầm phái ra bảo hộ Ninh Thiên Vũ, mới đầu hắn thấy ba người Ninh Thiên Vũ bước ra khỏi Nhạc Phủ, Ninh Nhạc còn đơ lấy Lạc Trần bị thương khiến hắn có hút bất an.
Nhưng khi thấy Ninh Thiên Vũ hoàn hảo không bị làm sao cả thì tên phu xe đó mới bình thản chở lại mà giả vở như không biết gì cả. Chiếc xe ngựa xa hoa bắt đầu lăn bánh trên phố lớn rời đi Nhạc Gia chở lại Ninh Phủ, bên trong xe ngựa, Ninh Nhạc có vẻ lo lắng nhìn về phía Ninh Thiên Vũ hỏi.
“Tiểu thư không biết thương thế trên người của Lạc Trần có nghiêm trọng nắm không. Khi về phủ có cần no tỳ đi mời ninh sư tới xem vết thương của hắn không”
Lạc Trần thần sắc ể oải pha chút mệt mỏi ngồi bên cạnh nghe vậy cũng vội nói.
“Nhạc tỷ ta không sao, chỉ bị chút thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏe lại rồi”
“Ngươi còn nói, ngươi xem sắc mặt và trạng thái hiện tại của ngươi hiện tại đi. Đã như vậy còn cố cứng đầu, không phải là hành động khôn ngoan đâu”
Bị vạch trần Lạc Trần chỉ biết cười làm hòa rồi ngượng ngùng cúi xuống thầm vận công trị thương. Còn bên cạnh hai người Lạc Trần và Nhạc Nhi thì Ninh Thiên Vũ vốn từ đầu tới hiện tại đều im lặng, chợt lên tiếng.
“Không cần nghiêm trọng như vậy, tuy Lạc Trần có bị thương không nhẹ, nhưng cũng không tới mức phải mời Linh Sư. Linh Sư là thân phận bực nào dâu dễ có thể tùy tiện mời tới như vậy, cả Ninh Phủ to lớn như vậy mới chỉ có duy nhất một vị Linh Sư tam tinh sơ cấp. Ngay cả ta muốn gặp cũng không thể tùy tiện liền có thể gặp, muốn hắn xem bệnh cho Lạc Trần thì còn lâu”
Nghe Ninh Thiên Vũ nói vậy Nhạc nhi cũng đành cúi đầu xịu mặt xuống, nàng cũng biết đối với Phú Xuân Thành thậm chí đối với toàn bộ Xích Quỷ đế cuốc thì Linh Sư cũng là tồn tại vô cùng cao quý. Họ là những người có khả năng viễn siêu tưởng tượng của võ giả, có thủ đoạn thông thiên vô cùng.
Như họ có thể luyện chế ra huyền binh giúp tăng sức chiến đấu của võ giả hay những Linh Sư đó còn có thể luyện chế linh dịch chắt lọc tinh hoa từ linh dược dịp cho võ giả trị thương, hồi phục sau mỗi chận chiến... có thể thấy Linh Sư có thủ đoạn mà rất nhiều võ giả phải ước mơ có được.
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể trở thành Linh Sư, những vị Linh Sư cao thượng đó cho dù cả trăm vạn người cũng chưa chắc có chọn ra được một, là gia tộc lớn như Ninh Gia cũng chỉ có mời được một vị đại cung phụng là tam tinh hạ phẩm Linh Sư thôi.
Nhìn ra toàn bộ Phú Xuân thành to lớn có vô số nhân khẩu cùng võ giả những nói tới Linh Sư thì từ thấp tới cao cũng không đếm hết được một bàn tay. Từ đó có thể thấy được địa vị của Linh Sư cao tới nhường nào, làm sao có thể vì một người có thân phận hạ nhân như Lạc Trần mà tới trị thương cho hắn, huống chi Lạc Trần cũng không có bị thương quá nghiêm trọng.
Ba người trong xe ai nấy dần rơi vào trầm mặc, Ninh Thiên Vũ trời sinh ít nói, tính tình lãnh đạm với đại đa xố mọi người, còn Lạc Trần thì bị thương nên ngồi điều tức, cuối cùng còn Nhạc nhi cũng đành ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Cả ba người cứ như vậy bình an về tới Ninh Phủ.
Sau khi về tới Ninh Gia, Lạc Trần được Ninh Thiên Vũ đưa thêm vài gốc cây linh dược rồi dặn dò nói.
“Sau khi ngươi khỏe hẳn thì tới tìm ta, khi đó ngươi chính thức chở thành thị vệ của bổn tiểu thư, nhất định phải đảm bảo an ninh của khuôn viên tiểu viện này”
“Tiểu thư yên tâm, ta sẽ không khiến người phải thất vọng”
Lạc Trần nói xong liền rời đi trở về phòng của mình bắt đầu trị thương, với căn cơ hùng hậu cùng tác dụng thần kỳ của Huyền Linh Cửu Chuyển Thánh Quyết, tốc độ khôi phục cùng khả năng tự lành vết thương của Lạc Trần đã gấp mấy lần thường nhân, không mất mấy ngày toàn bộ vế thương trên người hắn đã khôi phục được bảy tám phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.