Mấy năm qua, cơ thể Tạ lão gia vẫn không tốt lắm, hầu như bác sĩ gia đìnhđều phải canh chừng cả ngày lẫn đêm không cách ông xa quá 50m, vú Trương vừa gọi, ông ta lập tức chạy tới.
Bác sĩ cấp cứu rồi kiếm tra một hồi mới để người ta đỡ Tạ lão gia về phòng.
“Bác sĩ, ông… ông ngoại cháu thế nào ạ?”
“Cảm xúc của lão gia quá kích động, bị nghẹn hơi ở cổ, giờ đã thông rồi, sẽ không sao cả.”
Lâm Nhược khẽ thở phào: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Lâm Nhược tiểu thư không cần khách sáo với tôi.” Bác sĩ cười, “Lão giakhông còn gì đáng ngại nữa, sẽ tỉnh ngay thôi. Nếu Lâm Nhược tiểu thư lo lắng có thể chờ bên giường lão gia cũng được.”
“Vâng.” Lâm Nhược cười, cảm ơn lần nữa rồi mới lên lầu đi tới phòng Tạ lão gia.
Trước khi đến đây, Lâm Nhược đã cân nhắc rất nhiều, có nên nói cho Tạ lão gia biết cô còn sống hay không, đến sau khi nghe An Tiệp nói về tình trạnghiện tại của Tạ lão gia, cô mới quyết định được.
Tuy vừa rồi ông nội quá kích động ngất xỉu cũng khiến cô hết hồn, nhưng Lâm Nhược không hối hận vì đã nói chân tướng cho ông nội biết.
Khi Tạ lão gia tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đẫm cả căn phòng.
“Thiến nhi?”
“Ông nội, ông tỉnh rồi!” Lâm Nhược nghe tiếng liền đặt quyển sách trong tayxuống, đến gần đưa tay đỡ Tạ lão gia ngồi dựa vào đầu giường.
Tạ lão gia cười: “Già rồi, người cũng rệu rã cả.”
“Đó là vì ông nội quá buông thả chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77636/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.