An Tiệp thu tay lại, nghe cô nói vậy liền lườm cô một cái, nói: “Em cứ thử từ hôn xem.”
Ngữ điệu rất bình tĩnh nhưng tràn ngập sự uy hiếp. Lâm Nhược hơi nghiêng người ghé sát vào An Tiệp, cười nói: “Nếu em từ hôn thật, anh làm được gì nào?”
Đúng là không thể làm được gì! Muốn nói là đánh đòn cô mấy cái, thì bản thân An Tiệp sẽ không nỡ trước. Nhưng nếu buông cô ra, thì chắc chắn càng không thể được!
An Tiệp chán nản thở dài, đưa tay lên nhéo nhéo má Lâm Nhược: “Đúng là anh cũng không biết được chính mình sẽ phải làm thế nào.”
Trong mắt Lâm Nhược đầy ý cười, thì ra An thiên vương không gi không làm được cũng có lúc phải bó tay à.
“Sáng mai anh bay chuyến mấy giờ?” Lâm Nhược đổi đề tài, hỏi.
“Mười rưỡi.”
“Từ đây lên thị trấn rồi đi đến sân bay ít ra cũng phải mất 4,5 tiếng, nếu thế thì anh phải dậy từ 3,4h sáng à?”
Tiểu Ất đừng vằn vò nắm tay nhìn đôi tình nhân đang ngồi bên đống lửa, rõ ràng đã sắp xếp để An ca xuất phát vào hôm nay, nếu thế thì đâu cần phải dậy sớm chứ.
An Tiệp cười không mấy bận tâm, sau hôm nay chia tay nhau, anh đi thành phố S, cô quay về thành phố B, nếu muốn gặp nhau còn phải đi máy bày mất 2 tiếng. Hơn nữa, công việc của Lâm Nhược đã sớm bị Tạ Lâm sắp xếp kín mít, căn bản không có thời gian rảnh, mà anh đi nhận công tác ở thành phố S, cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77617/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.