Tiểu Lý rất biết ý cười nói: “Chị Lâm Nhược, vậy em đến phòng hóa trang chờ chị nhé.” Nói xong cô ấy lập tức chạy đi.
Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Nhược nhìn thấy trên mặt Tạ Lâm xuất hiện thần sắc khó coi và nghiêm trọng như thế, nụ cười nơi khóe môi cũng hơi thu lại một chút, hỏi: “Sao thế chị?”
“Tóm lại là em cứ đi gặp người ta một chút đi, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau.”
Lâm Nhược phát hiện ra trong mắt Tạ Lâm dường như có chút gì đó không thoải mái, hơn nữa còn cảm giác được đối tượng khiến cô ấy không thoải mái chính là mình, vì thế rốt cuộc cô cũng thấy hơi tò mò với người tới!
“Vâng! Người ở đâu ạ?”
“Ở cửa vào bên kia, tự em qua… à thôi, chị đi cùng em.” Tạ Lâm cắn răng một cái, nói.
Lâm Nhược cười thấu hiểu, cái chị này, rõ ràng không vui vì cô có chuyện gì đó giấu diễm, nhưng vẫn lo cho cô như thường, thực sự là một người bạn… rất rất tốt.
Lâm Nhược móc tay Tạ Lâm nói: “Chị yên tâm, chỉ cần chị hỏi, em mà biết gì em sẽ nói cho chị nghe hết, đừng mất hứng mà.”
Cuối cùng Tạ Lâm cũng nhoẻn miệng cười, quay sang lườm Lâm Nhược một cái: “Học được cách quan sát sắc mặt người ta rồi cơ đấy, để xem bản lĩnh của cô thế nào.”
“Phụt!” Lâm Nhược phì cười, “Không phải là quan sát sắc mặt người ta, mà trên mặt A Lâm nữ vương viết rõ ràng mấy chữ to ‘bà đây rất khó chịu với cô’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77611/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.