Lâm Nhược nhai quả nho chua chua ngọt ngọt trong miệng, gật đầu hài lòng.
Đầu ngón tay bị cắn của An Tiệp như có điện chạy qua khiến lòng anh ngứa ngáy. Anh cũng không thu tay lại mà nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi phớt hồng của Lâm Nhược, trầm giọng cười nói: “Có điều, nếu Lâu Kiều mà biết rõ đầu đuôi, thì người đầu tiên bị đuổi giết sẽ là anh.”
“Biết vậy mà anh còn dám kích thích anh ta?! Đạo diễn Lâu nổi giận, chắc chắn sẽ là một con bạo long bốc hỏa!”
Lâm Nhược còn chưa dứt lời đã nghe tiếng gầm giận dữ như núi lửa phun trào vang từ bên lều Lâu Kiều sang: “An Tiệp, tên khốn nạn nhà cậu, mau lăn đến đây chịu chết đi!!!”
An Tiệp lại như không nghe thấy tiếng gào thét giận dữ vang khắp cả khu dựng trại vậy, không chút nao núng, nhẹ nhàng nói: “Thấy chưa, sắp bị đuổi giết đến nơi rồi! Vì cái mạng nhỏ này, không biết Lâm Nhược tiểu thư có bằng lòng chạy trốn cùng ta không?”
Nghĩ đến dáng vẻ của Lâu Kiều khi tính cách thô bạo của anh ta bùng phát, thực sự không khác gì khủng long bạo chúa, hơn nữa còn là con khủng long bạo chúa đầu đàn nữa, Lâm Nhược rụt rụt cổ đứng vụt dậy: “Giờ không trốn thì còn chờ đến lúc nào nữa! Chạy!”
An Tiệp trầm giọng cười, một tay bê đĩa trái cây, một tay nắm tay Lâm Nhược, kéo cô chạy về phía trước khu dựng trại, bước vào bóng đêm…
Lâu Kiều cầm giá máy quay, mặc quần đùi áo may ô, đi dép lê lao ra, đi theo phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77609/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.