Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám, mặt Lâm Nhược đã đỏ hồng lên vì thiếu dưỡng khí.
Nhận ra sự biến hóa của cô, An Tiệp hôn khẽ lên môi cô một cái nữa rồi mới chịu buông lỏng cô ra.
Lâm Nhược hít sâu vài hơi cho dễ thở rồi mới nói: “Khả năng nhịn thở của anh có cần phải lợi hại như thế không!” Cô thậm chí còn cảm thấy sắp tắt thở luôn rồi mà An Tiệp lại như không có chuyện gì xảy ra, hô hấp vẫn rất bình thường.
Ngón tay An Tiệp xoa nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của Lâm Nhược, cười khẽ: “Tôi còn có nơi khác lợi hại hơn.”
“Phụt!” Lâm Nhược phì cười: “An Tiệp, thì ra anh khoác lớp da thanh cao nhã nhặn, nhưng trong lòng lại giấu một tâm hồn lưu manh. Đúng là nên để các cô gái luôn coi anh như thần thánh chứng kiến, làm gì có vị thần nào lưu manh thế này chứ?”
An Tiệp cũng cười, tâm trạng tốt hẳn lên. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên. Vừa nhìn thấy người gọi tới là trợ lý, An Tiệp ngẩng đầu nói: “Nếu không buồn ngủ thì đi xem cùng tôi nhé?”
“Đương nhiên.” Lâm Nhược đứng dậy, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười tươi vừa lạnh lùng, vừa tà ác, “Đánh đập hay gây sự còn có thể cho qua, nhưng muốn lấy mạng tôi, thì hắn cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị lột mất một lớp da là vừa.”
An Tiệp nghe điện thoại: “Ở đâu?”
Hai người cùng đi tới nơi mà trợ lý báo về, gã đàn ông kia đang bị giữ ở trong lều nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77586/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.