Mọi người có chút không biết nói gì! Cũng chỉ có Triệu Hổ mới dám ở trước mặt Vương Hán hội trưởng mặt lạnh mà vênh váo. Đổi là người khác đã sớm bị Vương Hán cho một quyền, đuổi về nhà bà ngoại mà dưỡng thương rồi.
Mọi người đều cảm thấy Vương Hán mặt lạnh này tựa hồ đối với Triệu Hổ có chút khoan dung hơn một chút!
Mặc Lâm nhìn Triệu Hổ với Vương Hán ở bên kia dây dưa, có chút cạn lời!
Một động tác, mọi người cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi, Triệu Hổ trong nháy mắt đã nằm úp trên ghế như... cún!
Chết tiệt! Triệu Hổ, một đại nam nhân thân cao một mét tám, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, múi nào ra múi đó, thế mà bị người ta dễ dàng vật ra nằm úp trên sô pha như thế!? Này... bọn họ bị hoa mắt thiệt sao!?
Trong mắt Lưu Lão mang theo ý cười!
Vương Hán liếc mắt nhìn Triệu Hổ bị Mặc Lâm quăng một phát... chuẩn xác nằm úp trên sô pha, hừ một tiếng, đáng đời!
Triệu Hổ ngồi trên sô pha, nhìn trái rồi nhìn phải, tựa hồ chưa hồi phục lại tinh thần. Vì sao, hắn cảm thấy thiếu gia đang chê hắn vướng tay vướng chân vậy nà!? Là ảo giác sao?
Triệu Hổ đứng về bên cạnh Trương Bưu hỏi "Tiểu Thiếu Gia có phải là ghét bỏ tôi rồi không?"
"Chắc... không đến mức đó đâu!" Trương Bưu không chắc chắn trả lời
Trên mặt tiểu thiếu gia không có biểu tình gì, nửa phân cảm xúc cũng không có, thật sự khó nhìn ra có tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/2199545/chuong-90-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.