Chương trước
Chương sau
Lâm Nhược thực sửng sốt "Hôm qua tôi gặp ông ấy rõ ràng thể lực và tinh thần đều rất tốt mà, còn xuống giường đánh người được. Lại có người của Tước Gia để lại bảo vệ ông cậu, không thể nào đột nhiên..." Đối diện với ánh mắt khổ sở của Mặc ngốc, cô không nói ra được chữ chết kia

"Cậu đừng vội!" Lâm Nhược đẩy Mặc Ngốc vào phòng, đóng cửa lại "Sao cậu biết được Mặc lão tiên sinh mất?"

"Tin từ Long Hội truyền ra!" Mặc Lâm thành thật nói

Tin tức từ Long Hội truyền ra, trực giác Lâm Nhược cảm thấy có vấn đề

"Cậu đợi tôi một lát!" Lâm Nhược gọi điện cho An Tiệp, bên kia vừa bắt máy cô hỏi ngay "Anh có số điện thoại của Tước Gia không? Cho em đi, em có chuyện hỏi anh ta!"

"Được!" An Tiệp không tắt máy, gửi số điện thoại của Nam Cung Tước cho Lâm Nhược rồi hỏi "Xảy ra chuyện gì sao em?"

"Có tin Mặc lão tiên sinh mất, em cảm thấy có vấn đề. Nên muốn hỏi xem tình hình chỗ thủ hạ của Tước Gia để lại bên đó tình huống thế nào!"

"Mặc Lão không sao đâu em!" An Tiệp khẳng định "Người Nam Cung Tước để lại bên cạnh Mặc Lão thì người của Long Hội chắc chắn không dám tùy tiện ra tay, dù họ có mạo hiểm ra tay thì người của Nam Cung Tước cũng dễ dàng mang Mặc lão đi. Cho nên, tin tức Mặc lão mất chắc chắn là hỏa mù do Long Hội ném ra!"

"Ý anh là Mặc lão nhị thừa dịp này đoạt quyền!?"

"Mặc lão tiên sinh mất, Mặc Lâm không xuất hiện, thì hiển nhiên ông ta sẽ tiếp nhận vị trí kia!"

"Tên khốn kia, nãy ở nhà mình cũng không nói câu nào về chuyện này!"

"Anh thấy cậu ta hẳn là có giao dịch với Mặc Lão tiên sinh!"

"Vâng, em xác nhận an toàn của Mặc Lão tiên sinh cái, Mặc Ngốc đang lo lắng, em cúp nhé!"

Lâm Nhược tắt điện thoại, lại gọi cho Nam Cung Tước

"alo, ai vậy?" Tiếng Nam Cung Tước từ bên kia truyền tới

Lâm Nhược liếc mắt nói "Mặc Lão Tiên Sinh đâu? Người của anh để lại bảo vệ Mặc Lão đâu rồi?"

"Thì ra là Tiểu Nhược à! Đã bàn bạc với Mặc Lâm xong chưa, chúng ta cùng nhau hợp tác chứ?" Tiếng của Tước Gia từ bên kia truyền tới, không nhanh không chậm, còn mang theo ý cười, tâm trạng hẳn là không tệ

"Trả lời câu hỏi của tôi trước!"

"Đừng nóng!" Tước Gia ngồi trên ghế, bưng trà lên hớp một ngụm, mới nói "Mặc Hội Trưởng chết rồi!"

"Cái gì?"

"Giả chết!" Tước Gia chậm rãi bổ sung

"Anh nói chuyện không ngắt quãng thì chết sao?" Lâm Nhược hỏi lại "Vậy giờ Mặc lão tiên sinh đang ở đâu?"

"Đây là bí mật của tôi và Mặc Hội Trưởng!" Nam Cung Tước ngoắc tay, Labradon lách tách chạy đến bên chân anh ta cọ cọ

Chủ nhân của Labradon là một cô gái, khuôn mặt hồng hào chạy tới, không có hảo cảm đối với Nam Cung Tước gật gật đầu

A! Lần đầu tiên cô thấy người mặc sơ mi trắng mà tỏa ra khí chất ưu nhã như thế! Hảo soái a!

"Lâm Mặc cũng không thể biết?"

"Không thể!" Nam Cung Tước cười với cô gái đối diện

Cô gái như muốn té xỉu! Lâm Nhược hừ một tiếng "Nói láo!"

Một miệng hồng trà vừa uống vào tới mồm như muốn phun ra. Lão bà của An Tiệp này, thoạt nhìn rõ ràng là hiền dịu, nhã nhặn, sao lời thô tục này lại có thể nói thuận miệng như thế. Hẳn là không phải lần đầu rồi!

Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn mặt được

Lâm Nhược cúp máy, nói với Mặc Lâm "Mặc lão tiên sinh đang rất an toàn, tin tức này hẳn là do Mặc lão nhị cố ý tung ra!"

Mặc Lâm hạ mi mắt, nhìn tới túi Lâm Nhược đang xách "Bánh bao?"

"uh!" Lâm Nhược đưa tui to cho cậu ta, vừa nói "Tước Gia muốn cùng chúng ta hợp tác"

Không phải cậu, mà là chúng ta! Cuối cùng trong mắt Mặc Lâm cũng xuất hiện ý cười "Cô quyết định đi!"

Mặc Lâm mang túi bánh bao để lên bàn, rồi mới lấy một cái, dùng hai tay cầm bánh bao, dùng tốc độ 1 bánh 3 miếng chậm rãi mà ăn

"Cậu tính thế nào?" Lâm Nhược ngồi cạnh cậu "Đoạt lại Long Hội, hay mặc kệ nó?"

Mặc Lâm ăn xong bánh bao trong tay, trầm mặc chốc lát mới trả lời "Tôi còn sống, Chú hai cũng không yên lòng!"

Một khi đã vậy, thì nên dứt khoát đoạt lại

"Tốt, tôi vẫn luôn chờ quyết định này của cậu!"

Lâm Nhược nói "Tước Gia có thể giúp chúng ta, nhưng muốn lấy ám tuyến của Long Hội làm vật trao đổi. Thuốc phiện, ma túy tác hại rất lớn, sau khi giành lại Long Hội, với tôi, tôi không muốn cậu làm ăn bằng con đường này!"

Mặc Lâm giương mắt nhìn Lâm Nhược "Không phải cô quản sao?"

Lâm Nhược chớp mắt hai cái nói "Ý của cậu là cậu không muốn tiếp quản Long Hội, đưa tôi quản sao?"

Nếu Mặc Lâm thích quyền lực, thì từ khi nhớ lại đã quay trở lại Long Hội, cũng không cần chờ tới bây giờ.

Mặc Lâm gật đầu "Chưa từng nghĩ tới!"

Lâm Nhược day day trán, có người thích quyền lực, thậm trí có thể vì nó mà tổn thương người thân của mình. Có người không thích quyền lực, nhưng vì mạng sống, nên không thể không tranh.

Đúng là đời!

"Được rồi, cậu ngoài sáng, tôi trong tối!" Lâm Nhược gật gật đầu "Tôi cũng cần một thế lực sau lưng. Nếu bây giờ đã xác định đoạt lại đại quyền, chúng ta không thể tiếp tục để Mặc lão nhị vô pháp vô thiên lộng hành như thế. Mặc Lâm, cậu đã chuẩn bị để trở về chưa?"

"Ăn bánh bao đã!" Mặc Lâm cả ngày chưa ăn gì, rất đói bụng nha

Đây mới thực sự là thấy nguy không sợ, Thái Sơn sụp ngay trước mắt mặt cũng không đổi sắc

Lâm Nhược ngồi bên cạnh nhìn Mặc Lâm ăn bánh bao xong mới nói "Mặc lão tiên sinh hẳn là đã có quyết định của mình rồi, nhưng chỉ cần cậu xuất hiện Mặc lão nhị không thể danh chính ngôn thuận mà lên chức Hội Trưởng, Chuyện hiện tại chúng ta cần suy xét là, trong Long Hội có bao nhiêu người đã bị Mặc lão nhị mua chuộc. Có bao nhiêu người thật lòng muốn cậu quay về thừa kế đại quyền!"

"Có!" Mặc ngốc cầm một danh sách, nói "Đây là những người cùng ba tôi vào sinh ra tử, hẳn là có thể tin tưởng!"

"Có thể?" Lâm Nhược run rẩy khóe miệng "Mặc ngốc à, chúng ta lần này là liều mạng, không phải là "có thể tin tưởng"!"

"Tin tưởng được!" Mặc Lâm nói

Lâm Nhược không nói gì "Cậu có cách liên lạc với những người này không?"

timviec taitro

"Có thể liên lạc với phó hội trưởng chi nhất Lưu Lão, ông ấy sẽ có cách liên lạc với những người kia!"

"Vậy cậu liên lạc, hẹn chiều chúng ta gặp mặt một chút!"

Mặc Lâm cầm điện thoại gọi cho Lưu Lão "Lưu Lão!"

Lưu Lão đang bàn chuyện công việc, vừa nghe tiếng Mặc Lâm lập tức đứng lên "Tiểu thiếu gia, bây giờ cậu đang ở đâu?"

Mặc Lâm bị gọi là ngốc, nhưng thực ra cũng không có ngốc nha "Bây giờ cháu rất an toàn, Chiều nay lão có thời gian không? Cháu đi gặp lão!"

"Có!" Dù không rảnh thì cũng phải rảnh

Lưu lão vẫy tay cho thủ hạ lui xuống, khóa cửa lại "Tiểu thiếu gia, tin tức Hội Trưởng mất, cậu có nghe chưa?"

Mặc Lâm nhìn về phía Lâm Nhược, Lâm Nhược gật đầu "Cháu biết rồi, cháu rất đau lòng!"

Trước khi biết chân tướng, cậu đau buồn là thật, nhưng bây giờ đều biết Mặc lão an toàn, còn đau cái rắm!

Mặc ngốc đã học được nói dối rồi!

Hô hấp Lưu lão gián đoạn, ông phiêu bạt trong hắc đạo một đời, vợ còn không có, càng đừng nói đến con cháu. Ông vẫn xem cha của Mặc Lâm như con trai ruột của mình, sau khi Mặc Lâm ra đời cũng vậy, cũng xem Mặc Lâm như cháu ruột của mình mà thương yêu.

Nay nghe Mặc Lâm nói như vậy, trong tâm của lão, thoáng có chút đau

Lưu Lão an ủi "Tiểu thiếu gia không cần quá đau lòng, cậu còn có chúng tôi mà!"

"Vâng!" Mặc Lâm gật đầu "Cháu hiện tại cần mọi người giúp đỡ!"

"Tiểu thiếu gia, Hội Trưởng đột ngột qua đời, nội bộ bang rất loạn. Nhị đường chủ dã tâm bừng bừng, tam đường chủ cũng không phải đèn cạn dầu, rất cần cậu về chủ trì đại cuộc!" Lưu Lão nghiêm túc nói "Cậu mới là người thừa kế chính thống!"

"Cháu biết, Nhị thúc đã âm thầm hạ lệnh truy sát cháu!" Nói ra chuyện mình bị chính chú ruột mình đuổi giết, Mặc Lâm đã không còn chút khổ sở gì

Chung quy, từ nhỏ đã sống trong tranh quyền đoạt vị, tình thân đã sớm nhạt hơn nước lã

"Cái gì?" Âm thanh Lưu Lão phát ra cao hơn "Mặc lão nhị dám ám sát cậu!? Để lão già này đi tìm nó!"

"Không chỉ như thế, chuyện ông mất, cũng có liên quan đến Nhị thúc!" Mặc Lâm nói tiếp "Lưu Lão, lão đừng hành động giờ, chúng ta gặp mặt rồi nói rõ!"

Vừa nghe cái chết của Hội Trưởng có liên quan đến Mặc lão nhị, Lưu lão tỉnh táo hẳn "Chúng tôi tất cả đều nghe tiểu thiếu gia!"

Hai bên xác định thời gian và nơi gặp mặt liền cúp máy

"Ba giờ chiều, tôi dẫn cô đi gặp Lưu Lão" Mặc Lâm dừng một chút nói tiếp "Lâm Nhược, hay là, tôi đi một mình!"

Từ đầu Mặc Lâm đã không muốn Lâm Nhược dính vào chuyện này, nhưng hiện tại Lâm Nhược đã bị Mặc lão nhị ghim thù rồi, muốn đứng bên ngoài là chuyện không thể

"Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao!" Lâm Nhược đơn giản mà thành khẩn nói "Mặc tiểu ngốc, tôi làm như vậy không phải tất cả đều vì cậu. Tôi nghe nói, long hội có xuất tham gia tuyển cử nghị viên quốc hội, tối muốn cái xuất kia, và cả thế lực của Long Hội. Hơn hai năm nay tôi giả chết xuất ngoại, là vì trong bụng có An Đại Bảo, có rất nhiều chuyện không thể làm, nhưng bây giờ khác rồi!"

Lâm Nhược nói, nhếch môi cười "Cậu ở với tôi mấy năm chẳng lẽ không rõ tính cách của tôi! Du gia làm cho tôi không thể không rời khỏi đất nước, thù này, tôi sớm muộn gì cũng phải tính với bọn họ. Thế nhưng Du Gia thân phận gì, nếu như tôi chỉ là một người bình thường, liền tính là con gái của tướng quân thì vẫn sẽ chẳng làm gì được họ. Nhưng nếu tôi là cấp cao của Long Hội, là nghị viên, thì nó lại là vấn đề khác. Trong tối, tôi có thể để người lôi họ vào ngõ vắng, đánh họ tơi bời, thậm trí là thịt luôn bọn họ. Ngoài sáng, vì giao hảo hai nước, họ còn phải nịnh nọt ta. Mặc ngốc, nói trắng ra, ta làm như vậy, mục địch cuối cùng là đập chết Du Gia. Cậu hiểu không?"

Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược, một hồi lâu mới gật gật đầu "Tôi hiểu"

Lâm Nhược và Mặc Lâm bàn bạc thêm một hồi, trong quá trình có gọi điện mượn từ chỗ Tước gia hai mươi người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.