"An Đại Bảo, con ra đây nói rõ ràng cho mẹ nghe!" Lâm Nhược đá giày cao gót qua một bên, vùi mình vào ghế sô pha
Trong vườn, An Đại Bảo từ từ kéo miệng túi vải lại, đưa qua
chú mặc, có thể giúp con treo cái này lên tay vịn cửa được không?"
"mẹ con sẽ phạt con!" Mặc Lâm nhận lấy túi vải đầy sâu. Đứa nhỏ này không để cho người làm vườn bắt sâu bỏ đi mà lại tự mình đi bắt để dọa người.
"Phụ nữ mà, họ có quyền không hiểu chuyện." An Đại Bảo phất phất tay ra vẻ không sao "Chú Mặc, chú cứ mặc kệ đi"
An Đại Bảo đứng dậy vỗ vỗ tay, một bé trai hơn hai tuổi, mặc áo sơ mi sọc caro đen, áo khoác trắng và quần jean ngắn.
Nổi bật nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng dễ thương, lại được di truyền đôi mắt linh động của Lâm Nhược, càng làm cho đứa bé này có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp rồi.
An Đại Bảo thừa hưởng gen tốt của An Tiệp và Lâm Nhược, chỉ cần là phụ nữ nhìn thấy cậu ta, thì cái cảm giác "người mẹ" sẽ bộc phát.
Nhưng, Lâm Nhược tính tình có chút gian sảo, tùy tiện, lại có chút lười biếng, kiêu ngạo. An Tiệp thanh lãnh quý phái, bình tĩnh tự tin. Sao cũng không thể sinh ra được đứa trẻ như An Đại Bảo- biểu cảm trên mặt ít đến thảm thương, có thể gọi là thằng nhóc mặt than cũng không quá
"Mẹ" An Đại Bảo vào phòng, thấy Lâm Nhược ngồi gác tay gác chân trên ghế sô pha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/2199527/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.