Không ai ngờ được nữ nhi xấu xí của Vân gia lại biết cưỡi ngựa. Nhị tiểu thư chưa từng ra khỏi cánh cửa Vân phủ, ngay cả ngựa còn chưatừng nhìn thấy, sao có thể biết cưỡi ngựa!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bao gồm Vân Kiến Thụ.
Vân Khinh Bình lại càng như hóa thạch, không thể nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ: Cha đã dạy nhị muội cưỡi ngựa khi nào vậy? Nỗi căm hận vô bờ dâng lên từ tận đáy lòng.
Đôi môi hồng của Vân Tử Lạc rướn lên một nụ cười đắc ý, dẫn dây cương, dừng bên cửa xe của Vân Kiến Thụ, nói nhỏ mấy câu, sau đó quất ngựa. Conngựa vàng ngang bướng đạp vó, vừa hay phóng ngang qua Vân Khinh Bình,bụi tung mù mịt, làm Vân Khinh Bình ho sặc sụa đến nỗi mặt mày đỏ ửng,mặt mũi lem nhem, mất hết hình tượng Tứ vương phi.
Cơn giận tột độ đột ngột dâng cao. Vân Khinh Bình đã khi nào bị Vân Tử Lạc phủ đầu như vậy?
Một mặt nàng ta ôm miệng, mặt khác lại để mặc cho nước mắt trào ra: “Vương gia…”
Sở Hàn Lâm nghe tiếng vó ngựa là đã biết vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng hắncó lý do gì để đuổi theo Vân Tử Lạc? Hắn bây giờ đã bị gán cho cái danhxấu là kẻ phụ tình, có oán Vân Tử Lạc hơn nữa cũng không thể gây hấntrước mặt Vân Kiến Thụ. Hắn đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Bình Nhi,nàng lên đây! Chúng ta đi!”
***
Chiếc áo hoa của Vân Tử Lạc bị gió thổi phồng lên phía sau. Nàng phi ngựa vun vút, hướng về phía Hoàng thành được vẽ trên địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89390/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.