“Nếu muội không muốn gặp huynh ấy, thì chúng ta sẽ không gặp.”
Tầm mắt của Sở Tử Uyên dính chặt vào hàng mi dài mà cong vút của nàng, trong giọng nói không chút đùa cợt.
“Bát đệ!” Ngoài cửa, tiếng Sở Hàn Lâm đã ngấm thêm vài phần nghi hoặc.
Sở Tử Uyên vẫn không để tâm, chỉ nghiêm túc nhìn Vân Tử Lạc, hạ thấp giọng: “Thật ra… ta cũng không muốn gặp huynh ấy.”
Trước tiên Vân Tử Lạc cảm thấy bất ngờ, bỗng nhiên nghe thấy huynh ấy nói ramột lời thật lòng như vậy, nàng không nhịn được, cười khúc khích.
Đôi môi anh đào được nước trà thấm ướt lúc này trong sáng, đỏ hồng, conglên một độ cong rất đẹp. Hai bên gò má có hai lúm đồng tiền mờ mờ, đuôimày nghiêng nghiêng, tóc mai lơ thơ. Đôi mắt sáng như ánh sao đêm, cũngtrong khoảnh khắc, ánh lên một thứ ánh sáng long lanh, chói lọi! Cùngvới tiếng cười của nàng, mái tóc đen được búi nhẹ nhàng cũng rơi xuốngtrước vai.
Giữa gương mặt tươi tắn lại là một vẻ kiều diễm không thể diễn tả bằng lời, cực điểm tới mức mê hoặc tận sâu cõilòng! Chỉ trong giây lát đã hút hết mọi tươi đẹp giữa đất trời!
Trái tim Sở Tử Uyên cũng không thể khống chế được nữa, bỗng chốc đập một cách kịch liệt, cuồng loạn!
Đây không phải lần đầu tiên…
Vân Tử Lạc trước mắt, cho dù vẫn là dung nhan xấu xí với vết bớt đen bẩmsinh nhưng khiến không một ai có thể tảng lờ vẻ đẹp của nàng. Một vẻ đẹp không liên quan tới nhan sắc, nhưng còn trí mạng hơn cả nhan sắc!
Vân Tử Lạc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89378/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.