“Lạc Nhi, hôm nay ngươi ra cửa lại quên uống thuốc rồi chứ gì?Haiz, ta biết mà, muội ra ngoài mà phát bệnh, chắc chắn lại sinh chuyệnthị phi.”
Nói xong, huynh ấy tao nhã xoay người, chắp tay với bốn tên sai nha: “Thật ngại quá, nữ tỳ này ở trong phủ bổnvương, bẩm sinh đã chứa tật bệnh trong người, chỉ cần quên uống thuốc là thích lo chuyện bao đồng, nói năng hàm hồ, không ngờ lại chọc giận tớinha huyện, đắc tội rồi.”
Nghe huynh ấy nói xong, Vân Tử Lạc bỗng chốc giận đến đỏ mặt tía tai.
“Sở-Tử-Uyên!”
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên đã nhanh chóng quay đầu lại, một tay khoác qua eo nàng, thấp giọng nói: “Đi nào!”
Vân Tử Lạc bỗng chốc cảm thấy mình rơi vào vòng ôm ấm áp của nam nhân, gáychạm vào một lồng ngực rắn rỏi. Nàng giãy giụa muốn thoát ra nhưng cảngười bỗng chốc lơ lửng trên không.
“Ta muốn quay về, thả ta xuống!” Vân Tử Lạc nổi giận, quắc mắt nhìn chàng, hai tay lạibám chặt lấy vạt áo trước ngực chàng, tránh để bản thân rơi xuống.
“Muội đang sợ ư?” Sở Tử Uyên cười khẽ, nhìn nàng chăm chú.
“Sợ chứ, dĩ nhiên là sợ! Rơi xuống ta lại chết lần nữa!” Vân Tử Lạc không hề nguôi giận.
“Lại chết lần nữa?” Sở Tử Uyên có chút khó hiểu.
“À… đúng vậy. Ngã từ trên mái cao như vậy xuống không chết chẳng nhẽ lại sống.” Vân Tử Lạc tự biết mình đã lỡ lời.
Sở Tử Uyên đặt hai chân lên một viên gạch, đạp một cái, mượn sức rơi xuống một con ngõ nhỏ sau căn nhà, yên ổn đặt Vân Tử Lạc xuống đất, nhân tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89376/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.