Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời đi về phía đó, dọc đường lại nghe thấy mọi người bên cạnh xì xào bàn tán.
“Ông lão này lại tới nữa à? Đã biết là quan phủ đại nhân sẽ không quan tâmđâu, ông ta còn tới làm gì chứ? Tiếc là cậu con trai bị người ta đánhchết một cách oan uổng!”
“Ai bảo con trai ông ta đắctội nhầm người. Trong kinh thành này, ai dám đối đầu với Nhiếp Chínhvương đây? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không muốn sống nữa,chẳng trách được quan phủ đại nhân.”
Khi Vân Tử Lạctới gần mới nhìn rõ đó là một ông lão tầm sáu mươi tuổi, gầy như quecủi, đang nằm rạp bên đường, khản giọng kêu oan, những hàng nước mắt dọc ngang trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Còn đốidiện với ông ấy là một cánh cửa sừng sững, đỏ chót, hai bên đều có thịvệ canh gác, trên mái nghiễm nhiên treo một bức hoành phi: Nguyên Kinhphủ!
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, chợt hiểu ra. Thì racon trai của ông lão này bị Nhiếp Chính vương gì đó đánh chết, giờ tớiNguyên Kinh phủ tố cáo. Nghe tiếng thở dài của mọi người xung quanh thìông ấy không chỉ tới một lần nhưng lần nào cũng bị đuổi ra!
“Hừ…” Nàng cười khẩy.
Quả nhiên là từ khi có nha môn, chắc chắn có oan tình! Chính vì các quanlại bao che lẫn nhau nên biết bao nhiêu mạng người chẳng khác gì cỏ rác!
Nàng vừa đứng vững thì từ trong nha môn bỗng có bốn nam nhân trai tráng lao ra, dáng vẻ như sai nha.
Bốn người đó chẳng nói chẳng rằng, cùng nhau động thủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89374/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.