Bóng hình mảnh khảnh trong chiếc áo tím đã chú ý tới Vân TửLạc, hơi ngừng lại, đi thẳng về phía nàng. Vì bóng lưng che hết ánh sáng nên nhất thời không nhìn rõ gương mặt hắn.
Một cảm giác phẫn nộ vô biên dâng lên từ tận đáy lòng, Vân Tử Lạc chớp mắt đứng nghênh đón đường đi của Sở Hàn Lâm.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải của nàng, một bàntay trắng trẻo mảnh mai đã tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác, yết hầu của gã nam nhân!
“Vương gia!”
Trương Khang thảng thốt kêu toáng lên. Mấy người kia bỗng chốc cũng đờ đẫn, chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì gã nam nhân này, hắn sẽ chết vô sốlần!
Sắc mặt Sở Hàn Lâm chỉ hơi thay đổi nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh.
Đứng gần rồi cũng nhìn rõ ràng hơn. Người nam nhân có vóc dáng cao lớn, vầng trán rộng, từng góc cạnh rõ nét. Hai hàng lông mày đều tăm tắp thô mànhạt. Dưới lông mày là một đôi mắt sâu hoắm nhưng tỏa ra một thứ ánhsáng mê người, giống như một vũng nước xoáy đang không ngừng xoay tròn.Sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi nhếch lên.
Hắn đang nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt quái lạ.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười khẩy, đó là một nụ cười vừa đủ, có vẻ như cườinhưng ý tứ không chạm tới đáy mắt, có vẻ ấm áp nhưng rõ ràng là rấtlạnh.
“Sở Hàn Lâm, ngươi vẫn còn mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89370/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.