Ba năm trước, Vân Tử Lạc đàn khúc Quảng Lăng Tán kia như thế nào, hắn cũng không thể biết được.
"Ý của người la, khúc Quảng Lăng Tán năm đó Trẫm nghe được không phải của Bình nhi mà là của Lạc nhi?"
Sở Hàn lâm chỉ cảm giác mìn hỏi một vấn đề không thể xảy ra, hắn cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
"Hoàng thượng, ta cũng chưa từng nghe tiếng đàn của Vân tài nữ, nhưng những người theo ta năm đó cũng cho ta biết không ít chuyện, ít nhất, tiếng đàn năm đó Hoàng thượng nghe được không phải do nàng ta đàn"
Lâm Thanh Thanh chưa từng nghe tiếng đàn của Vân Khinh Bình, Vân Tử Lạc cũng chưa từng nghe qua, nhưng Tiếu Đồng thì nghe qua tiếng đàn của nàng ta, lúc ở Băng Thành, khi Vân Tử Lạc đàn khúc ấy cho Lâm Thanh Thanh nghe, Tiếu Đồng cũng có mặt ở đó, hắn còn nói tiếng đàn của Vân Khinh Bình không được như vậy!
"Cần gì phải có chứng cứ! Hoàng thượng cứ để Hoàng quý phi và Lạc nhi đàn thử một khúc, không phải sao?" Lâm Thanh Thanh chưa từng để ý hư danh, nhưng hôm nay, bà thực sự đã nổi giận.
Bà muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của Vân Khinh Bình, cho mọi người biết vẻ độc ác xấu xa của nàng ta, để từ này về sau nàng ta không dám thể hiện trước mặt người khác nữa.
Ánh mắt Vân Khinh Bình hoảng loạn, nàng ta muốn mượn cớ thân thể mình không khỏe, không muốn đàn, nhưng Sở Hàn Lâm lại đang suy nghĩ có phải hay không nen kiểm chứng một tý.
Ngoài điện, đúng lúc này lại vang lên giọng uyển chuyển của Vân Tử Lạc: " Hoàng thượng, mẹ"
Vân Tử Lạc được tiểu thái giám dìu bước tới.
"Lạc nhi, con cùng Hoàng quý phi thử đàn một khúc đi" Lâm Thanh Thanh trực tiếp nói.
Vân Tử Lạc ngẩn ra, Vân Khinh Bình nói:" Hoàng thượng, nếu đã như vậy, nhất định thần thiếp sẽ so tài cùng muội muội, vậy thì hãy chuẩn bị một cây đàn thật tốt đưa đến đây, đàn bình thường làm sao so sanh được trình độ"
Trong lòng Vân Tử Lạc chấn động, nghe được đoạn hội thoại của họ, nàng lập tức hiểu ra đã phát sinh chuyện gì, nàng nhàn nhạt nhìn về hướng Vân Khinh Bình, hơi mở đôi môi đỏ mọng: " Hoàng quý phi muốn so tài với nô tỳ sao?"
Vân Khinh Bình căm hận nhìn nàng.
"Cần gì đàn tốt?" Vân Tử Lạc hỏi.
"Tất nhiên đàn tốt mới đàn ra được âm hay" Vân Khinh Bình hơi chột dạ đáp.
Sở Hàn lâm cũng công nhận như vậy, Vân Tử lạc cười thành tiếng nói:" Hoàng thượng, nô tỳ chỉ cần một cây đàn bình thường để so tài với quý phi nương nương thôi"
"Vân Tử Lạc"
Vân Tử Lạc nhìn về phía nàng ta, nói: " Gảy đàn, đàn tốt đương nhiên quan trọng, nhưng đây cũng là Hoàng cung, những loại đàn xuất hiện ở đây mặc dù không phải là loại tốt nhất nhưng tuyệt nhiên cũng không thể là dạng tầm thường, đúng là người luyện đàn thì coi trọng cây đàn, nhưng những người thành thục có thể tùy cơ ứng biến, người ngoài cũng có thể biết được chuyện này, người am hiểu về đàn cầm như Quý phi chẳng lẽ không biết?"
Hừ, nàng cũng không phải là muốn tạo cơ hội tốt cho nàng ta.
Nghĩ đến cảnh lúc nãy, khi thái giám dìu nàng qua đây, nàng đã nhìn thấy thanh đao lớn được Ngự lâm quân lấy từ đáy hồ lên, hơn nữa bên cạnh cũng có không ít thị vệ bị thương. Loại đao này, chắc hẳn được chôn rất nhiều dưới đáy hồ, chỉ cần không cẩn thận ngã xuống hồ, chắc chắn sẽ bị đâm năm sáu chỗ.
Xem ra, nàng ta thật tâm muốn nàng chết.
Ánh mắt Sở Hàn Lâm nhìn không ra vẻ vui buồn, hắn trầm ngâm một lúc, rồi lệnh cho cung nữ mang cây đàn cổ bằng gỗ lim Vân Khinh Bình hay dùng lên, hắn liếc mắt nhìn Vân Khinh Bình một cái, thản nhiên nói: " Bình nhi hay dùng đàn này để đàn cho trẫm nghe, Trẫm cũng đã nghe quen tai, bay giờ mời Lạc nhi cũng đàn một khúc, Trẫm có thể phân biệt được"
Vân Khinh Bình vốn còn đang nghĩ cách khước từ không đánh đàn, lại không ngờ rằng Sở Hàn lâm lại có suy nghĩ như vậy, tâm tình nàng ta lập tức trở nên căng thẳng.
Vân Tử Lạc thoải mái đồng ý,Lâm Thanh Thanh vội bước đến, đỡ nàng ngồi xuống trước đàn.
Kỳ thực vết thương ở chân nàng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng lại vì băng bó quá nhiều lớp lụa trắng cho nên đi lại hơi phiền phức.
Nàng nhắm mắt lại tĩnh tâm, khi mở mắt ra, đáy mắt đã vô cũng tĩnh lặng.
Mười ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, gảy nhẹ, một chuỗi âm thanh như tiếng nước chảy cứ thế vang lên, thủ tháp thuần thục, độ bật của dây đàn hết sực tự nhiên, âm thanh như châu như ngọc, dây đàn rung nhẹ, đôi tay thon dài như đang nhảy múa trên dây đàn.
"Tinh" một tiếng, tiếng nước chảy róc rách trong phút chốc liền biến thành tiếng sóng dậy, ồn ào mạnh mẽ, như vỗ mạnh vào bờ đá.... Tiếng đàn không ngừng biến đổi, như sóng ngầm cuộn trào khi lại như tiếng gió luồn qua mây...
Sở Hàn lâm cứng đờ, ánh mắt hắn âm ư, trong lòng kích động vô cùng, nhưng không đành lòng quấy nhiễu tiếng đàn.
Cho đến khi tiếng đàn chậm dần chậm dần, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai hắn ba ngày chưa tiêu tan.
Khi tiếng đàn dứt hắ, sắc mặt Vân Khinh Bình đã trắng bệch cắt không còn một giọt máu, nàng ta căng thẳng cắn môi, máu tràn vào khoang miệng cũng không hề biết.
Sở Hàn lâm vừa khiếp sợ vừa hưng phấn nhìn về phía Vân Tử lạc: " Là nàng, là nàng! Người ở vân phủ năm đó là nàng đúng không?"
Hắn xúc động bước lên trước, đưa tay sờ soạng lên cây đàn gỗ lim bấy lâu nay của vân Khinh Bình.
Bình nhi, chưa bao giờ đạt được cảnh giới như vấy, hắn chỉ biết rằng nguyên nhân là do cây đàn, lại không nghĩ rằng đàn cầm có đàn vận, khúc cũng có khúc vận. Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được, hôm đó đi qua Vân phủ là tiếng đàn này đã lọt vào tai hắn.
Không thể nhầm được, Bình nhi căn bản không thể đàn ra được âm thanh như vậy!
Vân Tử lạc cũng không gảy khúc sau của Quảng Lăng Tán, nàng không kịp chuẩn bị, lúc nãy chỉ là cho Sở Hàn lâm nghe một chút mà thôi.
Hắn lập tức quay đầu lại, ánh mắt như lang sói hung hăng nhìn về phía Vân Khinh Bình: " Nói, nàng nói nhanh"
Thân thể Vân Khinh Bình đã run rẩy kịch liệt, sít sao co rụt ở phía góc giường, làm ra vẻ người mất hồn.
Lâm Thanh Thanh mỉa mai nhìn nàng ta một cái, mở miệng nói: " Hoàng thượng, người cũng không cần gấp gáp, còn nhiều chuyện nữa"
"Còn có chuyện khác nữa?"
"Thái hậu giá lâm..." Đúng lúc này giọng thái giám lanh lảnh báo vang lên ở cửa.
Thái hậu đến đây? Ánh mắt Vân Khinh Bình liền lóe lên tia vui mừng.
Nét mặt của nàng ta không qua khỏi ánh mắt của Sở Hàn Lâm, hắn lạnh lùng nói: " Hôm nay, cho dù Tiên hoàng đến cũng không thể cứu được nàng, Vân Khinh Bình, hôm nay trẫm nhất định phải biết chân tướng sự thật"
Lúc Thái hậu đi vào, chứng kiến cảnh bừa bộn trên giường, lông mày không khỏi chau lại.
Mọi người hành lễ với thái hậu.
Thái hậu lúc nhìn thấy Lâm Thanh Thanh thì cả kinh, tuy biết rằng bà đến Kỳ Hạ, nhưn cũng chưa từng gặp qua, bà ta không khỏi bước lên hỏi: " Vị này chính là Băng Thành Thanh Thanh công chúa sao?"
Lâm Thanh Thanh chỉ gật đầu nhẹ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thái hậu thấy bà không thèm để ý đến mình,chỉ miễn cưỡng cười một tiếng: " Ai gia nghe nói ở Bình Thêu cung xảy ra chuyện nên vội đến đây, Bình nhi, con làm sao vậy?"
"Cô cô"
Nước mắt Vân Khinh Bình như trân châu rơi xuống, thân thể nàng ta lảo đảo, vội ôm lấy váy của Thái hậu.
" Đang xem diễn kịch, nếu thái hậu có hứng thú, cũng nên nán lại xem một chút" Lâm Thanh Thanh cười nhẹ một tiếng.
Sắc mặt thái hậu trầm xuống, Sở Hàn lâm tiếp lời nói tiếp: " Thanh Thanh công chúa, theo lời người nói,còn có chuyện gì mà Trẫm không biết nữa?"
"Cái gọi là tài nữ Vân phủ, lúc trước chẳng phải là nhờ một bài thơ mà nổi tiếng sao, thâm chí còn được cả kinh thành tung hô, nhưng không ai biết, bài thơ đó thực ra là của Vân nhị tiểu thư"
"Ngươi nói hươu nói vượn"
"Ngươi nói cái gì?"
"Làm càn"
Vân Khinh Bình, Sở Hàn lâm, và Thái hậu cùng lúc hô lên, vẻ mặt có khiếp sợ có sợ hãi cũng có hoảng loạn.
Sắc mặt Vân Tử Lạc bình thản, nhìn về phía Vân Khinh Bình: " Quý phi nương nương, ta vô tình chỉ kết thù với người, nhưng người lại ra sức hãm hại muốn giết ta, vậy cũng đừng trách hôm nay ta lột trần bộ mặt xấu xa của người"
Nàng cũng biết, thời cổ đại này tin tức cũng rất nhanh nhạy, sự tình xảy ra ở Bình thêu cung hôm nay, có lẽ không đầy vài ngày sau cả nước sẽ biết.
Cho dù Thái hậu muốn giữ bí mật,nhưng mà, hôm nay nàng muốn nói tất cả sự thật ra, trừ phi hôm nay nàng không đến Bình thêu cung này.
"Những năm qua, ngươi giả chữ viết của ta cũng quá mệt mỏi rồi"
Vân Tử Lạc làm bộ thở dài.
Vân Khinh Bình cứng lưỡi, hoảng sợ nhìn về phía nàng. Nó sẽ nói sao? Nó thực muốn vạch trần hết mọi chuyện sao?
"Nàng ấy mô phỏng chữ viết của nàng?"
Sở Hàn Lâm kinh hãi hỏi.
" Lạc nhi" Lâm Thanh Thanh sớm đã lấy văn chương có trong cung, toàn bộ đưa đặt lên bàn vuông trước mặt.
Vân Tử Lạc cầm lấy bút lông, nhanh chóng đề vài chữ lên giấy tuyên Thành.
Chỉ một lúc sau, nàng đã viết xong bài phú Tương Tư, tiện tay đưa cho Sở Hàn lâm xem.
Nàng có thể viết bài phú này cũng không có gì lạ, dù sao bài phú này mọi người đều đã biết, nhưng mà, thứ đập vào mắt hắn là nét chữ trâm anh đẹp mắt kia, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.
"Lúc trước, chữ của nàng không giống thế này!"
Hắn lẩm bẩm một câu, nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Chữ Lạc nhi sao lại giống hệt chữ của Vân Khinh Bình! Mà bút tích của Lạc nhi lại lãnh đạo êm dịu, có khí chất hơn cữa Vân Khinh Bình, cùng là kiểu chữ trâm anh nhưng lại có cảm giác khác hẳn nhau.
"Hoàng thượng đã quên rồi sao? Lần trước lúc Thái hậu ra lệnh cho chúng ta làm thơ, chẳng phải có cung nữ cố ý hạ độc xuống tay phải của ta sao, có người sai nàng ta làm như vậy, là do người đó không muốn để người khác biết chữ của hai chúng ta giống nhau, sợ rẽ chính mình sẽ bị bại lộ, người này có tật giật mình, Hoàng thượng chắc hẳn đã biết đó là ai rồi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]