Hách Liên Trì dường như rất khó mở miệng, Bắc Đế thay mặt hắn lên tiếng:" Năm xưa, lúc trẫm đi sứ ở Kỳ Hạ, đã biết đến Hách Liên Trì, khi đó, hắn còn trẻ tướng mạo anh tuấn, tài giỏi hơn người, trẫm khi đó đã nhìn trúng hắn, khi đó liền ưng ý, muốn lập hắn làm phò mã cho con gái mình"
Nghe được lời này, Hách Liên Ý, Vân Tử Lạc cùng Tiếu Đồng đều giật mình.
Bắc Đế chỉ có một người con gái, ông muốn lập phò mã cho con gái mình chẳng phải sẽ là...
Quả nhiên, Bắc Đế liền xác nhận suy đoán của bọn họ:" Trẫm muốn gả Thanh Thanh cho hắn"
Vân Tử Lạc nghiêng đầu để ý sắc mặt của Hách Liên Trì, sắc mặt hắn ảm đạm như có nét hối hận.
"Trẫm thấy Thanh Thanh dung mạo hay tài sắc rất xứng đôi với Hách Liên Trì, chỉ tiếc rằng, khi trẫm nói hôn sự này với tiên hoàng Kỳ Hạ, thì một tháng sau, Hách Liên Trì tự mình đến Băng Thành nói muốn từ hôn, lúc đó may mà có trẫm nếu không chuyện này đã trở thành trò cười cho tam quốc, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác không biết"
Nói rồi, Bắc Đế liếc nhìn Hách Liên Trì.
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, lại có chuyện như thế này sao"?
Hách Liên Ý cũng chấn động, chàng nhìn Bắc Đế, chợt nhớ đến lúc vừa với gặp mình, khi nhắc tới cha chàng, ông ấy có thích cũng có hận, thì ra là vì chuyện này.
Bộ dạng Hách Liên Trì như làm chuyện xấu bị con trai mình vạch trần, hán không khỏi đỏ mặt, cúi đầu nói:" Bắc Đế, khi đó ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, không biết Thanh Thanh tốt đến vậy, sau khi thành thân,gặp được Thanh Thanh ta đã hối hận... Nhưng sự hối hận này theo ta cả đời, điều này chẳng lẽ không phải là trừng phạt sao?"
Bắc Đế nhịn không được gật đầu:" Ngươi có thể nói cho trẫm biết, năm xưa vì sao ngươi lại từ hôn với Thanh Thanh không?"
Mặc dù lúc đó hắn nói từ nhỏ trong lòng hắn đã có người khác, nhưng bây giờ nghĩ lại có thể biết đó chỉ là cái cớ.
Nếu như thực sự là thanh mai trúc mã vậy vì sao có thể dễ dàng bỏ rơi nàng ta như vậy được! Nếu như thực sự là vậy, người này với Hách Liên trì chẳng qua cũng chỉ là một món đồ.
Hách Liên Trì chần chừ một lúc rồi mới mở miệng:" Bắc Đế ngài cũng biết, năm xưa Nam Xuyên là thuộc địa của Kỳ Hạ, mặc dù đã độc lậ nhưng không thể xung đột chống lại Kỳ Hạ được, đế tránh đại họa cho dân chúng, bản vương thân là vua của Nam Xuyên về lý nên chịu thay dân chúng, nhưng tiên hoàng lại chỉ cho bản vương chọn hai con đường, một là kết thân với Băng Thành, nhận được viện binh từ Băng Thành, hai là chủ động từ hôn, sau đó thành thân với công chúa Kỳ Hạ,biểu thị sự trung thành. Tổ tông họ Hách Liên đều lấy trung thành và tận tâm với Kỳ Hạ làm trọng,bản vương không thể có sự lựa chọn khác,cho nên đành phải từ hôn với Băng Thành"
Trong những lời này, Hách Liên Trì xưng mình là bản vương, làm cho người khác có cảm giác kính trọng hắn.
Hắn nói như vậy, càng làm cho người khác nhớ tới chuyện hắn đã từng là vua của Nam Xuyên đầu đội trời chân đạp đất, cho nên sự lựa chọn của hắn là có thể thông cảm được.
Nghe những lời này, Bắc Đế run lên, hồi sau mới lẩm bẩm:" Thì ra là vì cái này"
"Đúng vậy, Tiên hoàng ngoài măt đồng ý kết thân với ngài, nhưng thực ra lại đá quả bóng đó về phía ta"
Hách Liên Trì khổ sở cười một tiếng.
Vân Tử Lạc nhìn Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương đương nhiên cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này, chàng có chút ngẩn ra.
Thì ra, phụ vương và mẫu phi, là hôn nhân vì ép buộc chính trị.
Chàng trước đến nay rất luôn căm ghét chuyện hôn nhân vì chính trị. Tỷ như chuyện cùng Trường nhạc công chúa, mà phàm những chuyện chàng không thích chàng tuyệt đối sẽ không suy tính.
Đương nhiên, chàng cũng có năm lực để khống chế cục diện, nhưng Nam Xuyên mười mấy năm về trước lại không thể làm vậy.
Tiếu Đồng nghe được ngọn nguồn, hắn nhướn mày hỏi:" Thanh Thanh công chúa bị người từ hôn, sao lại có mặt tại đại hôn của người và Cảnh hoa vương phi, nàng ấy vẫn tham gia đại hôn sao?"
Vân Tử lạc cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nhìn về phía Hách Liên Trì.
Bắc Đế nói tiếp: " Thanh Thanh của Trẫm không như những nĩ nhi tầm thường, lúc đó nó chỉ mới mười bốn tuổi, lúc Hách Liên Trì cử hành hôn lễ nó không ở trong cung, về sau ta mới biết, nó ầm ĩ đòi đến Kỳ Hạ xem bộ dạng nam nhân đó như thế nào mà lại dám từ hôn với nó"
Hách Liên Trì đương nhiên cũng chưa biết về phản ứng của Lâm Thanh Thanh về chuyện này nên nghiêm túc nhìn về phía Bắc Đế.
"Nó cực kỳ thông minh, nhưng cũng chưa từng rời khỏi Băng Thành, trẫm không yên tâm nhưng lại không khuyên ngăn được nó, nên phải để cho tùy nữ giả trang đến Nam Xuyên"
"Nữ giả trang nam?"
Vân Tử Lạc không nói gì.
Nàng còn nhớ Viên Không đại sư đã từng nói qua, mẹ nàng dịu dàng hơn nàng nhiều, thì ra như vậy cũng được gọi là dịu dàng sao, thì ra, mẹ nàng trong mắt Viên Không đại sự đã đạt đến trình độ dịu dàng này...
"Thanh Thanh công chúa quả thực khác biệt" Tiếu ĐỒng khẽ mỉm cười.
Hách Liên Trì nghe vậy cũng mỉm cười, nói:" Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở trong cung,ngày thứ nhất nàng chỉ xem ta như là quý công tử nhà khác, ngày thứ hai, nàng liền chạy đến chất vấn ta vì sao lại từ hôn với nàng"
Khi đó, Bắc Đế và Lâm Thanh Thanh cũng không biết ý tứ của Hách Liên Trì.
"Ta lúc ấy rất kinh ngạc, cũng không biết chuyện Thanh Thanh công chúa đang ở Nam Xuyên, đến khi tiếp kiến, lúc đó nàng đã trở lại thận nữ nhi, ta vẫn còn nhớ rõ, khi đó nàng mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, huống chi nàng lại thông minh cơ trí như vậy, mọi cử chỉ lời nói đều rất khác người"
Khi hồi tưởng lại những chuyện này khóe miệng Hách Liên Trì không khỏi có ý cười:" Ta nghe nàng nói nàng ngàn dặm xa xôi đến Nam Xuyên để tham dự hôn lễ của ta, một là để xem vương phi của ta như thế nào, hai là để hỏi ta những chuyện này, khi đó ta đã rất kinh ngạc, không ngờ một tiểu cô nương lại có dũng khí đến vậy, làm cho ta lau mắt mà nhìn, ta sợ nàng ở Nam Xuyên gặp chuyện nên đã viết một lá thư gửi đến Bắc Đế, bảo ông ấy cho người đến đón nàng, nhân có hội sẽ cho nàng đi thưởng ngoạn Nam Xuyên, lúc nàng rời đi, ta mới phát hiện ra ta đã có tình cảm với nàng"
"Kỳ thực, có lẽ ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã rất hối hận"
Hách Liên Trì có chút thống khổ cúi đầu.
Hắn không thể nào quên được, khi đó nhìn Thanh Thanh được Bắc Đế đón về, trong lòng hắn đã đau đớn đến nhường nào, như thể vừa mất đi một bảo vật trân quý, hắn hận không thể giữ nàng mãi bên mình.
Nhưng mà, tất cả đã quá muộn.
Hách Liên Ý trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:" Cho dù là như vậy, đây cũng là sự thật không thể thay đổi được, sau khi có con trai, ông cũng không muốn chịu trách nhiệm với ta và mẫu thân?"
Hách Liên Trì đau xót nhìn về phía chàng, nhẹ nhàng nói:" Ta có lỗi với mẹ con con, nhưng mà tình cảm không thể kiềm chế được. Ý nhi, ta hỏi lại con, nếu như con là ta, người con yêu là Thanh Thanh, con sẽ làm thế nào?"
"Ta sẽ không lấy nữ nhân khác"
Nhiếp chính vương lạnh lùng quát/
"Nếu vì đạo nghĩa, con cũng không lấy?"
"Trong mắt ta, đạo nghĩa không có nghĩa như vậy! Lúc bị đưa đến Kỳ Hạ, ta đã dùng mọi cách chỉ để sống được đến ngày hôm nay"
Nhiếp chính vương nói chậm rãi nói từng chữ một
Hách Liên Trì ngẩn ra, áy náy ngẩng đầu:" Ý nhi, là phụ vương có lỗi với con, phụ vương biết, con đã chịu không ít khổ sở"
Vân Tử lạc mở miệng: "Ông không phải là Ý, ông đương nhiên sẽ không biết, cũng sẽ không hiểu được, chàng đến tột cùng đã chịu tổn thương đến mức nào"
Hách Liên Trì cúi đầu.
Bắc Đế nói:" Cho nên, trẫm cảm thấy con trai ngươi ưu tú hơn ngươi rất nhiều lần, hắn chịu khổ sở nhiều hơn ngươi, tâm trí cũng mạnh mẽ hơn ngươi, quyết định mọi chuyện rõ ràng hơn ngươi, muốn cái gì, không muốn cái gì hắn đều biết rõ. Cho nên, trẫm mới giao Lạc nhi cho hắn. Nếu không, chỉ riêng chuyện hắn là con trai của ngươi, hôn sự nãy trẫm vĩnh viễn sẽ không đồng ý"
Nói xong, ông đứng dậy, nói: " Cũng muộn rồi, trẫm đi xem Thanh Thanh một chút"
Mọi người cũng không hiểu lắn, không biết đã muộn thì có liên quan gì.
Chỉ có Bắc Đế hiểu rõ, thường ngày, Thanh Thanh sẽ tỉnh dậy lúc nửa đêm, ông sẽ đốt cho nàng một đoạn hương trầm để nàng ngủ ngon hơn, bây giờ đã đến giờ, nếu nàng không mở cửa ông sẽ mở cửa tiến vào/
Cho dù nàng không nhớ gì, thì thói quen vẫn sẽ vậy.
Lúc này đây, cửa phòng liền bị mở ra.
Lâm Thanh Thanh mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông thì nói:" Ta muốn ngủ, nói cho Hách Liên Trì biết, hắn và con trai hắn hãy trở về đi, đừng lừa gạt ta nữa. CÒn nói là phu quân của ta, ngay cả thê tử, con trai hắn cũng đã có rồi"
Bắc Đế đứng ở cửa, giọng bi thương: " Thanh Thanh, ngay cả phụ hoàng con cũng không nhớ ra sao?"
Con gái của ông sao lại thế này?
Lâm Thanh Thanh giật mình: " Phụ hoàng?"
"Ta là cha con, là phụ thân của con đây, còn đây là con gái của con" Bắc Đế gấp rút đi về phía Vân Tử Lạc,kéo mạng che mặt của nàng xuống.
"Con gái của ta?" Lâm Thanh Thanh sợ hết hồn, khi nhìn thấy gương mặt của Vân Tử Lạc, nàng ta ngây dại, nhìn chằm chằm về phía Vân Tử lạc, nước mắt cứ thể tràn ra khóe mắt.
Nhìn thấy vậy Vân Tử lạc không khỏi đau lòng.
Bắc Đế cũng rơi lệ, một tay giữ lấy cổ tay của Lâm Thanh Thanh,trầm giọng nói:" Thanh Thanh, con không quên chuyện gì cả, có phải hay không?"
Ánh mắt Lâm Thanh Thanh tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn ông ấy, đối diện với ông là ánh mắt sắc nhọn của Bắc Đế.
Nàng ta muốn né tránh ánh mắt kia, nhưng lúc này Bắc Đế đã lạnh lùng lên tiếng:" Lâm Thanh Thanh, con còn dám giả vờ"
Lâm Thanh Thanh giãy dụa mấy lần, nhưng đều vô dụng, nàng nhìn về phía BẮc Đế, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giọng nàng cũng trở nên nghẹn ngào:" Phụ hoàng... con..."
"Thanh Thanh" Bắc Đế kêu lớn lên, đưa tay ôm lấy bả vai gầy của Lâm Thanh Thanh, khóc lớn:" Con gái của ta, phụ hoàng đưa con về nhà..."
Nhìn thấy hai người họ khóc lóc sướt mướt, trong lòng nàng lại cảm giác cực kỳ khó chịu, nhà, nàng cũng rất muốn về nhà, hốc mắt nàng ửng đỏ lên, nàng cúi đầu nhìn chân mình.
Lúc này Tạ Vô Tâm và Hách Liên Trì bước vào nhìn thấy màn này cũng ngây người ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]