Tiếu Đồng nói tiếp," Nàng ấy bây giờ đang mang thai, là thời gian cần được sự quan tâm chăm sóc nhất, lại vì huynh nửa đêm canh ba lại lưu lạc bên ngoài, còn không biết giờ đang ở nơi đâu"
"Tìm, tìm cho ta"
Giọng Nhiếp chính vương hơi run lên, ánh mắt chàng thẳng tắp nhìn về phía Tiếu Đồng, sau khi ngạc nhiên mừng rõ thì tận sâu trong đáy mắt là sự áy náy cùng ân hận.
"Tiếu Đồng, sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"
Lạc nhi có hỉ mạch, lại để cho hắn nói cho mình biết, trong lòng chàng thực có chút không thoải mái.
"Sớm nói cho huynh biết?" Tiếu Đồng nâng đôi mắt đào hoa mê hoặc lên, rồi khẽ híp mắt nói: " Lạc nhi đương nhiên sẽ không nói cho ta biết chuyện này, là tự ta phát hiện ra. Nhưng huynh thì sao? Huynh đang làm cái gì? Vì sao ta biết rõ huynh lại không thể biết? Hách Liên, huynh có hỏi lại chính mình xem thời gian này huynh quan tâm Lạc nhi được bao nhiêu chưa?"
"Ta... " Nhiếp chính vương lập tức á khẩu không thể trả lời được.
Trong thời gian này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, chàng mặc dù vẫn thường xuyên gặp Lạc nhi, nhưng cũng không để ý tới chuyện này.
Nếu không, chàng sớm đã biết được cảm giác hạnh phúc này.
Nghĩ tới chuyện những ngày này mình cùng Lạc nhi xa cách, đối với chuyện nàng có hỉ sự lại không thể phát hiện ra, trong lòng Nhiếp chính vương liền chua xót, Lạc nhi à Lạc nhi, chàng làm sao biết trong lòng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021225/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.