Chương trước
Chương sau
Càng nghĩ, ánh mắt Bắc Đế càng lạnh xuống.

Viên Không đại sử nói lúc Lạc nhi vừa ra đời Thanh Thanh đã hạ độc lên mặt của nó, tượng mạo của Lạc nhi vì thế là rất xấu xí, về sau Nhiếp chính vương giải độc cho Lạc nhi, cho nên bây giờ con bé mới được khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Sở Hàn Lâm trước sau bất nhất chính điều này đã làm cho Bắc Đế nổi giận.

"Hối hận sao? Thế gian này không có thuốc giải hối hận, giống như ngươi có mắt như mù, không thể ở cùng với bảo ngọc trân quý được"

Bắc Đế nhướng mày, trầm thấp lên tiếng.

"Mong ngài trừng phạt"

Sở Hàn Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, nhìn về phía Bắc Đế và Vân Tử Lạc.

Bắc Đế chỉ tay về phía Vân Khinh Bình lạnh lùng nói: "Bỏ nàng ta"

"Á" Vân Khinh Bình thét lên kinh hãi, thân thể ngã nhào xuống đất.

Sở Hàn Lâm nhíu mày, nói: "Bắc Đế, nàng đã là nữ nhân của ta, hơn nữa, mặt của nàng..."

"Đừng giải thích với ta" BẮc Đế thô bạo cắt ngang lời hắn:" Nàng ta là tỷ tỷ của Lạc nhi, lại để Lạc nhi chịu ủy khuất lớn như vậy, Vân tướng quân, ngươi cũng như vậy để mặc cháu gái ta chịu ủy khuất sao?"

Ánh mắt ông ấy sắc bén nhìn về phía Vân Kiến Thụ.

Vân Kiến Thụ được Vân Hằng đỡ dậy, nhưng hai chân mềm chũng, ông ấy quỳ rạp xuống đất: " Bắc Đế, thực sự ta chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra"

Bắc Đế xanh mặt nói:" Vậy hôn sự của hắn và Lạc nhi chẳng lẽ ông không biết? Chẳng lẽ sau này Lạc nhi gả cho ai ông cũng không quan tâm sao?"

Vân Kiến Thụ không lên tiếng, ông ấy cắn chặt môi, lúc trước Lạc nhi nói với ông, ông không cần quan tâm chuyện này, để nàng tự giải quyết, ông ấy cũng biết mình căn bản quản không nổi.

Bởi vì người đứng sau là chị ruột của ông!

"Sẽ không như vậy! Ta làm sao để người khác cướp Lạc nhi đi được, chỉ là, chuyện hôn sự phải do cha mẹ làm chủ,vì vậy, cầu mong Bắc Đế đứng ra giải trừ hôn ước này cho Lạc nhi"

Nhiếp chính vương khẽ mở miệng, tận sâu trong đôi mắt phượng của chàng ánh mắt hơi gợn sóng.

Ý tứ này của chàng, Bắc Đế sẽ hiểu

Bắc Đế nhìn về phía Vân Tử Lạc, lập tức hiểu ra chuyện gì, ông ấy ngồi xuống ghế, ngửa mặt lên trời, vẻ mặt giận dữ:" Tốt, tốt lắm, người họ Vân lại dám bạc đãi cháu giá của ta! Lạc nhi, con ngồi xuống đây, con nói cho ông ngoại nghe, những năm qua, bọn họ có phải bạc đãi con không?"

Nói rồi, ông ấy kéo Vân Tử LẠc ngồi xuống ghế thái sư bên canh, vẻ tức giận trên mặt vẫn chưa biến mất.

Nhìn qua bả vai của Bắc Đế, Vân Tử Lạc nhìn thấy được Vân Kiến Thụ đang thống khổ quỳ trên mặt đất, gò má ông hiện rõ vẻ đau khổ, thấy cảnh đó nàng không khỏi đau lòng.

Nàng chậm rãi nhìn về phía Bắc Đế nói:" Ông ngoại, phụ thân đối xử với con rất tốt, tuy bây giờ con mới biết ông ấy không phải là phụ thân ruột của mình, nhưng đối với con ông ấy vẫn không thay đổi"

Nhìn thấy vẫn còn triều thần trong đại sảnh, thái hậu nghiến răng nghiến lợi, phât tay áo đứng dậy nói: " Bắc Đế, đây là chuyện nhà Vân gia, chúng ta vẫn đang ở yến tiệc"

"Chuyện Vân gia?" BẮc Đế lạnh lùng nhìn bà ta một cái: " Chuyện liên quan đến Băng Lạc công chúa, cũng chính là đại sự của Trẫm"

Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút.

Nhiếp chính vương cúi đầu thở dài một tiếng, nói: " Lạc nhi, sao nàng lại quên nhanh như vậy chứ? Hôm đó, ta đến Vân phủ thăm nàng, Vân tướng quân lại không có ở nhàn, nàng đến cơm tối còn không được ăn... Cũng không biết lúc không có Vân tướng quân, nàng đã chịu biết bao đau khổ"

Nói rồi, trong lòng chàng không khỏi chua xót.

Vân phủ, ngoại trừ Vân Tử Lạc, chàng cũng chỉ muốn giữ lại Vân Kiến Thụ, Vân Hạo và Hải Yến, những người còn lại, chàng cũng không muốn để họ sống.

CHỉ là bây giờ cũng chưa phải là thời cơ tốt, chàng muốn để tự tay Lạc nhi xử lý chuyện này, nhưng bây giờ...

Bắc Đế sau khi nghe xong thì nổi giận, Vân Kiến Thụ cũng khiếp sợ hỏi: " Lạc nhi, là thật sao?"

Mặt Vân Khinh Bình trắng bệch, nàng ta vội vàng nói: " Con nghĩ là mẫu thân quên thôi"

Vân Tử Lạc vốn không muốn nói, nhưng Nhiếp chính vương đã nói ra, hơn nữa Vân Khinh Bình còn lên tiếng giải thích, trong lòng nàng không khỏi chán ghét, nàng liền hỏi ngược lại: " Vậy mười sau năm qua mỗi lần phụ thân không ở nhà bà ta liền quên mang cơm sao? Hay nói đúng hơn, mỗi lần phụ thân rời phủ, thì nhà bếp liền quên mất Vân phủ vẫn còn một nhị tiểu thư sao? Ta cũng không biết chịu đói bao nhiêu lần"

"Hỗn xược"

Bắc Đế cắn chặt răng, ánh mắt hung dữ nhìn về phía Vân Kiến THụ

Vân Kiến Thụ có chút chấn động, sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống, ông ấy đập mạnh tay lên mặt sàn đá cẩm thạch.

"Chu Thúy Hoa.."

Mà trong đại điện lại bắt đầu xì xào sôi nổi.

"Thì ra là Chu phu nhân ngược đãi thứ nữ"

"Đúng vậy, nhìn không ra nha, Chu phu nhân bề ngoài ôn hòa hiền từ thế nhưng lại đi ngược đãi con thứ của chồng, Tứ vương phi sao cũng không ngăn bà ta lai?"

"Ta thấy, tiểu thư Vân gia đều có vấn đề cả, người Vân phũ cũng vậy thôi"

"Suỵt, đừng để thái hậu nghe thấy"

Thái hậu nghe tiếng bàn tán dưới điện càng lúc càng lớn, mặc dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng từ vẻ mặt bà ta cũng đoán ra được. Vẻ mặt bà ta nghiêm nghị khe hừ một tiếng.

Cả đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.

Một tuần hương sau, Chu thị đang mơ màng ngủ thì bị hai ngự lâm quân kéo ra khỏi đống rơm, mang bà ta vào cung.

Đầu tóc bà ta rối tung, quần áo tả tơi, trên vài còn dính vài cọng rơm khô, gò má bám đất, cằm nhọn nhìn không ra Chu thị, trên mặt bà ta vẫn con nguyên vẻ hoảng sợ.

Đây là muốn hành quyết bà ta sao?

Lúc bà ta quỳ trên mặt đất người đầu tiên bà ta nhìn thấy chính là Vân Khinh Bình.

"Bình nhi!"

Bà ta òa khóc, nước mắt không ngừng rời, làm sạch gò má đang bẩn của mình.

Vân Khinh Bình cũng không dám bước qua đó, chỉ hoảng loạn nhìn Bắc Đế.

Bắc Đế nhướn môi, hỏi Vân Tử Lạc: " Chính là bà ta?"

Vân Tử Lạc nhìn vào vẻ mặt âm trầm của Vân Kiến Thụ, không trả lời ông

Bắc Đế lại đưa mắt nhìn sang thái hauak.

Thái hậu đè nén tức giận trong lòng, vì thể diện của Vân gia, lúc này cũng không còn cách nào khác nên lớn tiếng quát: " Chu Thúy Hoa, thân là Trấn Quốc tướng quân phu nhân, lại nhiều lần ngược đãi Băng Lạc công chúa, là bất kính với hoàng thất, phạm vào tội chết! Nay ta giao ngươi lại cho Bắc Đế xử lý, sống hay chết không liên quan gì đến Kỳ Hạ"

Bà ta quay đầu, chạm rãi nói với Bắc Đế: " Một tháng trước, cũng đã phế bỏ nàng ta, nàng ta sớm đã không còn là người của Vân phủ"

"Quá..."

Vẻ mặt Vân Khinh Bình không dám tin, nàng ta vừa kêu lên một tiếng, Sở Hàn Lâm đã che miệng nàng ta lại.

"Nàng điên rồi sao? Lại còn muốn cầu xin"

Vân Khinh Bình ô a hai tiếng, nước mắt như mưa rơi xuống.

Thái hậu phủi bỏ quan hệ của Chu thị và Vân gia, đem Chu thị trở thành người ngoài, như vậy Bắc Đế cũng yên tâm xử lý, sống hay chết thích thế nào thì sẽ thế đó.

Vân Khinh Bình mắt thấy ánh mắt độc ác của Thái hâu, lòng không khỏi run lên.

"Băng Lạc công chúa?"

Chu thị ngẩng đầu, lẩm bẩm, khi liếc mắt nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Vân Tử LẠc thì kêu lên

"Lâm Thanh Thanh? Đồ tiện nữ bỉ ổi, cô còn chưa chết sao? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?"

Bà ta còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì một bàn chân đã đá trúng tim nàng ta, đợi đến khi bà ta lật người lại, Bắc Đế đã lạnh lùng quát: " Dẫn đi, xử tử"

Vân Tử LẠc cụp mắt, khôi phục lại thần sắc như thường, chỉ là nàng không ngờ bà ta lại nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy.

"Bình nhi! Lão gia! Thái hậu! Bình như, ta không muốn chết... ta phạm phải tội gì mà phải chết?" Chu thị kêu lớn.

"Khoan đã, dẫn lại đây"

Bắc Đế ngồi xuống, liếc mắt nhìn về phía Chu thị đang được kéo về, ánh mắt ông ấy phản chiếu vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:" Vân Tử Lạc là cháu ngoại của trẫm, ngươi thân là mẹ nó, lại bạc đãi nó hơn mười năm nay, còn nữa, người người vừa kêu là bỉ ổi, Lâm Thanh Thanh đó, chính là con gái bảo bối của Trẫm, Băng Thành Thanh Thanh công chúa, như vậy còn không phải là bất kính sao? Thế cũng đủ để chu di cửu tộc nhà ngươi!"

Chu thị trợn mắt, người này tự xưng là "Trẫm", vừa rồi bà ta còn nghe Thái hậu gọi là Bắc Đế, Vân Tử Lạc là hoàng thân quốc thích sap?

Bên ngoài điện, gió lạnh buổi đêm thổi tới, bà ta rùng mình, lại nghe bên tai tiếng ngự lâm quân cười khẽ: " Ngươi lá gan cũng quá to, lại dám đứng trước mặt Bắc Đế xỉ nhục con gái của ông ấy, đây chẳng phải là muốn chết sao?"

"trong cung nhiều người lại dám nói như vậy"

Một người khác nói vào.

Chu thị sau khi nghe xong, bà ta mới nhìn thấy quỷ môn quan đang trước mặt mình, bà ta phải chết sao, ngay cả Tứ vương phi cũng không cứu được bà ta. Khiếp sợ như thủy triều nhấn chìm bà ta...

Trong điện, Vân Kiến Thụ, Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình đã ngồi lại chỗ của mình, Chu thị chết ít hay nhiều cũng để lại cho bọn họ một ít cảm xúc.

BẮc Đế nhìn chằm chằm về phía Sở HÀn Lâm, trầm giọng nói: " Mặc kệ bây giờ ngươi hối hận, nhận lỗi thế nào, để công chúa của Trẫm chịu ủy khuất không phải cứ nhận lỗi là xong. Tam quốc lấy thái bình là trọng, Trẫm cũng không muốn xảy ra chiến sự, nhưng ngưỡi, phải cho Trẫm một câu trả lời xác đáng"

Sở Hàn Lâm ngẩng đầu: " Ta vẫn giữ câu kia, ta sẽ không bỏ rơi Bình nhi"

Triều thần trong triều không khỏi lên tiếng: " Bắc Đế, ngài nói ngài không muốn xảy ra chiến sự, chi bằng không nên truy cứu việc này nữa, dù sao lúc trước, chúng ta cũng không biết Vân nhị tiểu thư lại là cháu gái của ngài"

Nhiếp chính vương cười lạnh một tiếng, nói: " Liễu đại nhân nói hay nhỉ, theo lời ông nói, nếu người định thân không phải là lá ngọc cành vàng thì có thể tùy ý để xỉ nhục sao? Nhà gái không làm gì cũng có thể tùy tiện hủy bỏ hôn ước sao?"

"Thần không có ý này" Liễu đại nhân vội vàng giải thích

Bắc Đế hừ lạnh một tiếng: " Luật pháp Kỳ Hạ không cấm điều này, nhưng mà còn một câu: Người đi cửa sau vẫn là thiếp, Vân đại tiểu thư cùng Tứ vương gia cxung không bái đường, vậy nàng ta vẫn chỉ là một tỳ thiếp, như thế nào lại được gọi là vương phi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.